Nếu không có ước mơ con người không thể lớn; Thành công lớn khởi đầu từ hoài bão tuổi ấu thơ...
Trong cuộc đời không ai không có những ký ức của mình trong quá khứ và hiện tại bởi nó đánh dấu những thăng trầm, buồn tủi và vinh quanh của đời mình trong chặng đường đời đã qua:...
Ngay buổi tối mà tôi phải đưa Sanyoung ra Sân bay để về Hàn Quốc khẩn cấp vì bị một cơn bệnh nguy hiểm, tôi quay trở về nơi lưu trú của Sanyoung để giải quyết những công việc còn lại bởi ở đấy vẫn còn nhiều tư trang và đồ đạc của Sanyoung mà tôi cần phải dọn dẹp lại cho gọn gàng, một số cần thiết......
Người biết kiềm chế cảm xúc của mình khi yêu cũng là người biết kìm nén lòng mình khi hờn giận...
Người đàn ông không rơi lệ vì bất hạnh chồng chất giáng xuống đời, người đàn ông chỉ rơi lệ khi đã giành được tột đỉnh vinh quang và người đàn ông chỉ khóc cho những kẻ đã vì mình phải chiến bại: Đó là người đàn ông chân chính....
Tôi vừa gõ nhẹ vào cánh cửa, Sanyoung đã mở cửa và những nụ hôn nồng thắm của Sanyoung lại đặt lên má tôi cùng lúc tôi nghe rõ ràng một câu chào bằng tiếng Việt khiến cho tôi như không thể tin vào tai mình: ‘Em chào anh’;...
Lại một năm nữa cũng sắp trôi qua. Tôi tưởng rằng năm nay (2003) sẽ trôi qua một cách yên ả, không có chuyện gì xảy ra nhưng mà đến cuối năm, khoảng tháng mười một thì một cậu Học viên cũ của Học viện Kỹ thuật Quân sự đã tốt nghiệp mà tôi đã từng xin cho cậu ta vào làm ở một Cơ quan Quân sự ngay......
Cuộc đời sự nghiệp của tôi cũng có nhiều biến cố thăng trầm nhưng cũng có nhiều duyên may. Cho dù không giải thích thì bất kỳ ai cũng hiểu được rằng những thăng trầm và biến cố trong cuộc đời của bất kỳ ai cũng có thể xảy ra là bởi vì trước hết là do những khó khăn của công việc và chuyên môn.,......
Trong đời, kể từ lúc đang học Phổ thông Trung học cho đến khi tôi vào Đại học, tôi cũng đã từng hướng dẫn tốt nghiệp đại học cho không ít Sinh viên mặc dù không phải với tư cách là giáo viên hay giảng viên chính thức của một trường Đại học nào....
Tôi đang làm việc bên cái máy tính của tôi thì có một câu chào rất nhỏ nhẹ vì dè dặt vang lên từ phía sau lưng tôi: ‘Em xin chào anh’; Tôi quay lưng lại và gật đầu cùng lúc nhìn thấy trước mặt tôi là một cậu Học viên Sỹ quan của Học viện Kỹ thuật Quân sự. Cậu ta lại lên tiếng: ‘Em xin lỗi vì em......
Nhiều năm trước đây, mỗi độ cuối năm, tôi vẫn thường về quê bằng tàu hoả nhưng cũng nhiều khi vì quá muộn không mua được vé tàu thì tôi mới phi xe máy từ Hà nội về quê....
Lần đó tôi được mời đến để thực hiện một Dự án Nối mạng Hệ thống Liên lạc Viễn thông Quân sự trong Toàn quân cho Quân chủng Phòng Không (lúc đó vẫn còn là hai Quân chủng tách rời gồm Quân chủng Phòng Không và Quân chúng Không Quân, nay đã được sát nhập thành Quân chủng Phòng Không – Không Quân)....
Khi tôi về nước, tôi vào làm việc ở Viện Kỹ thuật Quân sự II, người ‘sept’ trực tiếp của tôi là Đại tá Tiến sỹ Phan Ban, một trong những Chuyên gia Vô tuyến Viễn thông Quân sự nổi danh của Quân đội bởi ông ta đã có hơn tôi những mấy chục năm trong nghề và cũng đã từng có nhiều thời gian thực tập......
Ngay sau khi tôi được thả khỏi trại giam của đồn Công An Gia Lâm, các Sỹ quan tuỳ tùng đi cùng bố tôi phải từ biệt bố tôi để trở về Sân bay Gia Lâm cho kịp bay vào Quảng Bình ngay hôm đó....
Năm 1987, lúc gia đình tôi đã chuyển vào Huế, một người chú họ của bố tôi từng học ở Trung Quốc gần hai mươi năm về Văn hoá và Học thuật Phương Đông đã từng ‘cắt’ cho tôi một lá số Tử vi mà trong đó nói rằng: ‘Cháu sẽ có ít nhất một lần bị tù oan vào lúc cháu 23 tuổi’;...
Tôi đã quyết định phải xin chuyển trường để vào học tiếp Khoa Vật lý của trường Đại học Tổng hợp Hà nội (bây giờ là Đại học Quốc gia Hà nội) nhờ sự bảo lãnh của Tiến sỹ Nguyễn Tuệ ở Khoa Toán tin của trường....
Sự ‘báo mộng’ của một giấc mơ của tôi đã báo trước cho tôi sự tan vỡ của mối tình mà tôi đang ấp ủ với Nàng: Trong giấc mơ ấy tôi biết rằng tôi không thể cầu xin Phật bà tác thành cho mối duyên của hai chúng tôi....
Sự bi thương giống như là một cái nút thắt chặt của một dòng chảy nhưng cũng từ cái nút bị thắt là khởi đầu của một sự phình to và bùng ra một cách mãnh liệt của dòng chảy giữa một khoảng rộng bao la... Cuộc đời này cũng như là một cây cầu dài với những nhịp nối nhịp mà khi đã đặt chân đến bờ bên......
Một chiều buồn, tôi lượn lờ dọc trên đường Lê Lợi để lân la vào các Hiệu sách hy vọng có thể tìm được một quyển sách nào đó hay hay để đọc....
Học hết lớp bảy ở Đông hà, gia đình tôi lại chuyển về Quảng Bình, nơi mà tôi đã từng cắp sách đến trường những ngày đầu tiên. Sau gần sáu năm sống ở Đông hà, tôi cũng đã quen rất nhiều bạn bè, đến lúc chia tay cũng nhiều quyến luyến và ngậm ngùi. Cho dù tôi đã phải trải qua những năm tháng tằng bị......