Câu nói cửa miệng ‘con không cha thì ăn cơm với cá, con không mẹ thì ngậm lá đứng đường’ quả là nghiệm đúng với cả ba anh em chúng tôi khi chúng tôi sống cùng với bố trong khi mẹ tôi phải đi nằm viện ở xa. Lúc ấy tôi đã học lớp 2 và mẹ tôi cũng đã đi nằm viện được hơn một năm và đã gần Tết vì nhớ......
Niềm tin của mẹ tôi đối với tôi chính là một niềm khích lệ lớn lao của tôi để tôi có đủ can đản và bản lĩnh để tiếp tục khám phá những chân trời mới luôn mở ra không ngừng trước mắt tôi......
Khi tôi được hơn một năm rưỡi thì mẹ tôi bắt đầu sinh đứa thứ hai, nó là em gái tôi. Khác với tôi, em gái tôi bụ bẫm lạ thường. Nó lạ thường không phải là vì thời buổi chiến tranh khốn khó có thể làm cho thai nhi phát triển yếu trong lúc nó lại rất khoẻ mạnh, mà là vì nó cũng giống như tôi, lúc mẹ......
Lại một năm nữa sắp trôi qua. Tôi tưởng rằng năm nay (2003) sẽ trôi qua một cách yên ả, không có chuyện gì xảy ra....
Nhiều đêm Phật bà lại đến bên tôi kể lại cho tôi nghe lại những tháng ngày ngắn ngủi mà tôi từng sống trên Phật giới, trong Am Tịnh Cô của Phật bà. Lúc ấy tôi còn là Thiên Cơ, một hài nhi bụ bẫm và tinh nghịch đã được Phật bà dạy dỗ và một Ngọc Nữ chăm sóc....
Nói rồi Phật bà dắt tay Thiên Cơ đến cổng Thượng giới, từ trên chín tầng mây Thiên Cơ nhìn rõ ngôi nhà mà mình sẽ được sinh hạ ở Trần gian. Cảm giác chia ly đến gần khiến Thiên Cơ bùi ngùi và nghẹn ngào nhưng vẫn phải chấp nhận vì một sứ mệnh... Phật bà vung cành liễu, Thiên cơ hoá dần thành một......