Nếu không có ước mơ con người không thể lớn; Thành công lớn khởi đầu từ hoài bão tuổi ấu thơ...
Tôi đang làm việc bên cái máy tính của tôi thì có một câu chào rất nhỏ nhẹ vì dè dặt vang lên từ phía sau lưng tôi: ‘Em xin chào anh’; Tôi quay lưng lại và gật đầu cùng lúc nhìn thấy trước mặt tôi là một cậu Học viên Sỹ quan của Học viện Kỹ thuật Quân sự. Cậu ta lại lên tiếng: ‘Em xin lỗi vì em......
Những ngày cuối năm học, cái nắng gay gắt đầu hè và những tiếng kêu râm ran của lũ ve gọi hè cùng cái màu đỏ chói chang của những chùm hoa phượng, tôi lững thững bước vào lối lên cầu thang của Nhà liên hợp của Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội để lên Phòng Đào tạo của Khoa Vật lý ở trên tầng 2....
Một lần khi tôi đang xem một quyển tạp chí Kỹ thuật Vô tuyến Điện tử ở một Hiệu sách trên đường Lê Lợi Huế thì cùng lúc có một người đàn ông trạc chừng năm mươi tuổi cũng bước vào và cũng tìm chọn một tài liệu về Kỹ thuật Vô tuyến Điện tử....
Vào một buổi sáng, khi tôi đang đi từ dưới cầu thang của Giảng đường để lên lớp học thì vừa hay cũng gặp một người nước ngoài từ trên đi xuống....
Thuở sinh viên với bất kỳ ai đã từng trải qua cũng đều phải tự thừa nhận rằng đó là thời kỳ sôi nổi nhất của cuộc đời mình, ở đó không chỉ có những ước mơ và hoài bão được dang rộng cánh mà ngay cả những khẩu khí hàng ngày cũng rất hào hứng và quyết liệt... Giảng đường Đại học chính là nơi để mình......
Lại nói đến tôi, lúc này tôi đã hoàn thành một Công trình nghiên cứu lớn của mình về Dự báo Địa chấn Động học và đã gửi đến Giáo sư Viện sỹ Nguyễn Văn Hiệu là Viện trưởng Viện Khoa học Việt nam lúc bấy giờ (1988), Nghiên cứu của tôi đã gây một chấn động lớn đối với Giới Khoa học hàng đầu của Việt......