Nỗi nhớ mẹ - Công ty TNHH Tam Hùng

Nỗi nhớ mẹ

Thứ hai - 14/01/2013 02:55
Mẹ tôi phải vào Bệnh viện Trung ương Hà nội khoảng hơn hai năm để điều trị những hậu quả chấn thương trong những năm chiến tranh. Trước ngày mẹ tôi đi viện, bố tôi vẫn chưa hết thời hạn công tác ở nước ngoài. Hồi đó, chúng tôi mới chỉ có cả thảy ba anh em, tôi và hai em gái, nhưng vì còn rất bé nên tôi cũng chẳng phát huy được vai trò làm anh của mình chút nào. Chúng tôi phải nhờ đến sự chăm nom của các cô Giáo sinh và các cô giáo trong trường.

Các cô Giáo sinh hàng ngày được phân công đến chăm sóc chúng tôi đều rất trẻ và cũng có nhiều cô rất xinh xắn. Vì thời đó, học hết Phổ thông Trung học theo Hệ mười năm chỉ mới mười sáu tuổi, tôi thì mới lên năm nhưng là một đứa trẻ rất hiếu động và không hiểu tại sao lúc đó tôi đã cảm nhận được sắc đẹp của các chị và tôi ấp ủ trong lòng hình bóng của một cô Giáo sinh vừa mới vào trường rất hiền thục và rất đỗi xinh xắn.

Nói cho công bằng, có lẽ vì chị quá đẹp, đẹp đến nỗi mà một đứa trẻ mới lên năm như tôi cũng cảm nhận được vẻ đẹp của chị và đã khiến cho tôi thầm mong nhớ chị suốt cả quãng đời đã qua của tôi thì có thể hình dung được chi xinh đẹp đến nhường nào.

Cho đến tận bây giờ, hơn ba mươi năm đã qua đi nhưng tôi vẫn không quên được hình bóng của chị và khó có thể định nghĩa được những cảm xúc về những kỷ niệm đẹp của ‘mối tình’ vụng dại của mình. Kể cũng lạ, mới tý tuổi đầu sao tôi đã có cảm giác rất lạ lùng mỗi khi được gặp chị và nhất là mỗi lần được chị ôm ấp và âu yếm.

Hàng ngày chị đưa tôi đến trường và khi tan trường chị lại đến đón tôi ở cổng trường. Chị và tôi ríu rít như đôi chim non trên đường từ nhà đến trường và từ trường về nhà. Lúc về nhà chị và tôi lại quấn quít với nhau như hình với bóng suốt. Tôi quí mến chị đến mức mà chỉ có chị đưa tôi đến trường thì tôi mới chịu đi học và chỉ có chị đến đón tôi ở trường thì tôi mới về nhà, bằng không, tôi vẫn đứng đợi chị ở cổng trường...

Có một lần chị bận việc không đến đón tôi và một chị khác đến đón tôi thay chị, tôi dỗi không chịu về. Cô giáo chủ nhiệm của tôi thấy vậy liền bảo cô cũng đi cùng đường nên tiện thể đưa tôi về nhưng tôi dứt khoát không chịu về, chị đến đón thay đành hậm hực trở về bảo với chị ấy phải đến đón tôi bằng được.

Chị còn rất trẻ, học hết Phổ thông Trung học Hệ mười năm, mới mười sáu tuổi, cái tuổi vẫn còn nhiều ngây thơ và vô tư trong trắng hay cười mà cũng hay khóc. Tôi vẫn nhớ rằng dạo đó, mỗi sáng sớm sau khi thức dậy và trước khi mặt trời lặn chị vẫn thường ngước mắt ngóng nhìn về phương Bắc, ở đó là quê nhà của chị, mắt chị hơi rớm lệ. Nỗi nhớ nhà và nhớ bố mẹ của một người con gái trẻ lần đầu xa nhà đã làm chị khóc. Bởi vậy, mỗi lần ở bên tôi chị cũng cảm nhận được hơi ấm của một mái nhà...

Sau này khi lớn lên và lúc tôi vào đại học, lúc đó tôi cũng đã mười tám tuổi vừa là trang nam nhi lại vừa hơn chị những hai tuổi so với chị vào lúc đó nhưng cũng nhiều lần tôi phải khóc thầm vì nhớ nhà. Bấy giờ tôi mới cảm thông sâu sắc với tình cảnh của chị lúc đó.

Mỗi khi được gần bên chị, tôi cảm nhận được sự ân cần chăm sóc của chị, chị giống như người chị và cũng giống như người mẹ hiền của tôi. Cũng có lẽ những năm tháng vắng bóng mẹ, tôi cảm thấy trong tâm hồn mình lẫn lộn những khái niệm về tình cảm cũng như tôi chưa được dạy bảo những gì về tình cảm và lý trí. Nhiều lần tôi đã tự hỏi rằng lúc đó những cái mà được gọi là ‘tình cảm’ của tôi đối với chị lúc ấy thuộc loại nào trong mọi thứ tình cảm giữa con người với con người. Và nhiều lần tôi đã tự phì cười bởi cái cảm nghĩ khờ dại của tôi lúc đó!

Nhưng đó lại là điều mà tôi không dám thổ lộ với ai và chỉ mong với một người duy nhất… đó là chị. Nhưng liệu rằng chị có nghe tôi thổ lộ hay không và chị có chê cười tôi hay không?

Tôi đã trằn trọc rất nhiều đêm không ngủ để đi đến sự quyết định của mình. Và cơ hội đã đến, có một lần, vào buổi chiều tà lúc tan học, chị đến đón tôi ở trường. Trên đường về nhà, lúc đi ngang qua một Nghĩa trang Liệt sỹ rất đẹp và uy nghi được xây ở trên một ngọn đồi cao, tôi rủ chị cùng lên Nghĩa trang đứng ngắm Hoàng hôn.

Tôi lăng xăng chạy quanh Nghĩa trang hái một bó hoa, một loại hoa dại vẫn thường mọc rất nhiều ở các tỉnh Miền Trung mang đến tặng chị, tôi rất hồi hộp khi trao bó hoa cho chị với một câu nói lý nhí trong miệng và một nụ cười gượng gạo trên môi:

‘Em yêu chị lắm…!!!’

Rồi tôi co cẳng bỏ chạy một mạch.

Một thoáng bối rối làm chị đứng tần ngần vì quá bất ngờ trước câu nói của tôi. Chị không thể hiểu được cái mà tôi nói là ‘yêu’ là một một thứ tình cảm trai gái hay là tình cảm giữa con người và con người…!? Những cành hoa từ trên tay chị cứ lả tả rơi dần xuống chân chị.

Nhưng sự băn khoăn của chị không kịp kéo dài bởi khi chị nhìn ra xung quanh chỉ thấy khắp nơi đều là những bia mộ. Một cảm giác rợn người khi chị thấy rằng chị đang đứng giữa Nghĩa trang một mình. Chị vội vã gọi theo tôi:

‘Em ơi, chờ chị với...!!!’.
 

1975

Tác giả bài viết: Dr Trần Phúc Ánh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết