Trả thù - Công ty TNHH Tam Hùng

Trả thù

Thứ hai - 14/01/2013 19:42
Cũng vì sự kỳ thị của những đứa trẻ đối với tôi mà ở lớp tôi có một ‘tên đầu sỏ’ đáng ghét khiến tôi phải căm thù hắn bởi hắn luôn cầm đầu bọn bạn ở lớp để đánh tôi mỗi ngày.

Tôi căm thù hắn tới mức quyết định phải trả thù cho bằng được:

Hồi đó vì bố thường xuyên đi công tác tại Lào nên bố tôi được cấp một khẩu súng ngắn K54. Khi nào bố tôi đi Lào thì bố tôi mang theo, còn lúc bố tôi về nhà thì khẩu súng đó được cất ở dưới đáy tủ.

Tôi biết điều đó và đã có vài lần nhân lúc bố tôi vắng nhà, tôi đã lấy nó ra khỏi tủ để mang ra ngắm nghía, tháo lắp và chơi. Một lần, tôi đã lên qui lát và thử bóp cò: Lần bóp cò đầu tiên tôi đã làm vỡ bình cá cảnh của tôi để ở ngay trên bàn và viên đạn tiếp tục xuyên qua vách nhà được làm bằng phên cót ép đục một lỗ tròn nhỏ và tiếp tục bay đi đâu đó tôi không rõ.

Khẩu súng trong tay tôi giật mạnh vì phản lực khi đạn nổ khiến tôi giật mình hoảng sợ nhưng rồi chốc lát tôi tự trấn tĩnh và mắt tôi sáng lên vui sướng vì tôi nghĩ là mình đã biết bắn súng.

Một lần khác, để cho chắc chắn hơn, tôi đã mang khẩu súng ngắn chui vào một lô cốt hỏng để tập bắn và đã bắn vài phát đạn vào nóc lô cốt theo cách ngắm của tôi.

Vì vậy, tôi đã quyết định phải trả thù bằng khẩu súng ngắn của bố tôi. Và ngày giờ để thực hiện việc trả thù cũng đã được ấn định nhân một chuyến đi công tác của bố tôi ở miền Nam mà bố tôi không mang theo súng và khẩu súng đó vẫn ở nguyên trong tủ.

Tối hôm đó, trước lúc tôi đi ngủ và lúc mọi người trong nhà đã đi ngủ, tôi lén mở cửa tủ và rút khẩu súng ra khỏi vỏ kèm với một băng đạn dự phòng sau đó tôi lẹ làng bỏ khẩu súng và băng đạn vào cặp học sinh của tôi rồi lại lẹ làng quay trở về giường để đi ngủ.

Suốt cả đêm đó tôi đã thao thức không yên được giấc và theo kinh nghiệm mà tôi đã trải qua từ bé: Cứ việc gì khiến tôi không ngủ được thì việc đó sẽ không thành cho dù tôi có cố gắng đến mấy.

Sáng hôm sau tôi dậy rất sớm và đi học. Tôi rất nóng lòng chờ cho tan tiết học. Cuối giờ học đầu tiên, chờ cho tất cả những đứa bạn ra khỏi lớp, tôi kín đáo rút khẩu súng ra khỏi cặp sách và giắt vào thắt lưng trước bụng và cho băng đạn dự phòng vào trong túi quần rồi đi ra ngoài.

Tôi chọn một bờ tường thấp và lặng lẽ theo dõi ‘tên đầu sỏ’ đang tụm năm tụm bảy với đám bạn.

Một lát sau, hắn tách ra khỏi đám bạn và lững thững đi lòng vòng hình như hắn đang đi tìm tôi để tiếp tục đánh tôi như mọi ngày. Tôi rút súng khỏi thắt lưng và nâng lên trước mặt đặt hắn vào tầm ngắm, ngón tay trỏ của tôi bắt đầu đặt vào cò súng và sửa soạn lẩy cò thì bỗng dưng một cái đập nhẹ vào vai khiến tôi quay lại và tiếng nói vọng  lại từ phía sau lưng tôi:

‘Mày định bắn hắn à? Tao cũng rất ghét hắn nhưng mày bắn hắn là không được, nếu hắn chết thì mày cũng sẽ bị mang tội giết người đó!’;

Khi quay lại, tôi nhận ra đứa bạn đang cản tôi là con của một bộ đội đặc công miền Nam đã phục viên, nó cũng từng bị bọn bạn trong lớp ngược đãi và nó cũng rất căm tức nhưng nó muốn phải trả thù theo cách khác...

Nó bảo với tôi cách trả thù và muốn tôi cùng hợp sức với nó. Tôi nghe theo và cất cẩn thận khẩu súng rồi cố gắng đi tìm ‘tên đầu sỏ’ để nhử hắn. Khi nhìn thấy tôi, hắn reo lên như bắt được của vì sẽ có một trò hành hạ mới mà hắn đang dự định sẽ cùng lũ bạn của hành dành cho tôi.

Tôi lựa lời lên tiếng trước để chặn sự manh động của hắn:

‘Ở nhà tao có rất nhiều súng ám sát, mày có muốn lấy không? Nếu muốn thì đến nhà tao mà chọn, mày muốn bao nhiêu thì tao sẽ cho mày bấy nhiêu! Mày có đồng ý không?’

Nghe tôi nói vậy thì hắn vội thay đổi ngay thái độ và trở thành thân thiện vì bọn trẻ lúc đó rất thích súng ám sát (thực chất là loại súng bắn pháo hiệu của Mỹ có vỏ bằng nhựa, có thể lắp được vỏ đạn AR15 đã cạy bỏ đầu đạn và thuốc súng để có thể bắn nổ được như pháo) và hắn hẹn với tôi sẽ đến nhà tôi vào chiều mai để lấy súng.

Tôi vội quay lại tìm thằng bạn vừa nãy và nó cũng đã nhanh chóng trở thành bạn thân của tôi vì có chung một kẻ thù, cả hai chúng tôi cùng bàn định kế hoạch cụ thể để giăng lưới chờ sẵn.

Y hẹn, chiều hôm sau là ngày chủ nhật hắn đến nhà tôi và thằng bạn thân của tôi cũng đã chờ sẵn ở đó.

Chúng tôi cùng bảo hắn, vì đó là thứ đồ chơi nguy hiểm nên không thể để ở nhà mà để ở ngoài hố rác (là hố rác của Mỹ để chôn các thứ phế liệu của chiến tranh, sau giải phóng người dân ở Đông hà thường đi đào bới để tìm kiếm nhôm đồng phế liệu đem bán) và bảo hắn đi cùng để lấy.

Sau khi ra đến nơi, chúng tôi cùng bảo với hắn:

‘Chúng tao đều để cả ở dưới hố, mày chui xuống và moi đất lên là có thể lấy được’;

Hắn tưởng thật nên ngoan ngoãn nhảy xuống và cả hai chúng tôi cùng nhảy xuống theo hắn đồng thời giáng cho hắn những cú đấm hết sức bình sinh vào mặt hắn khiến hắn không thể chống cự được.

Hắn kêu khóc váng trời.

Mặc dù từ chỗ hố rác vào nhà tôi phải non 400 met nhưng vì thời đó Đông hà vốn là một thành thị rất yên tĩnh nên ở trong nhà mẹ tôi nghe được tiếng khóc của hắn liền chạy ra xem và thấy hắn đang bị chúng tôi đuổi đánh.

Mẹ tôi liền gọi tất cả chúng tôi lại, hắn vội vàng chạy lại gặp mẹ tôi trước tiên. Hai chúng tôi đều biết rằng đánh hắn là có lỗi nên chậm rãi bước đến gần. Trong lúc chúng tôi đang thủng thẳng và lấm lét đến vì sợ mẹ tôi thì hắn đã kịp phân bua với mẹ tôi rằng chúng tôi lừa hắn và đánh hắn.

Mẹ tôi nghe vậy bèn bảo hắn về trước và răn dạy hai chúng tôi khi chúng tôi đến gần. Sau khi hỏi rõ nguồn cơn, mẹ tôi mới hiểu rõ đây là một trong những ‘tư tưởng nguy hiểm’ của những đứa trẻ trong vùng vừa mới giải phóng cho nên mẹ tôi nói rằng mẹ tôi sẽ báo với Ban Giám hiệu nhà trường của chúng tôi để xử lý nghiêm những học trò có tư tưởng xấu đó nhưng đối với chúng tôi thì mẹ tôi nghiêm khắc cảnh cáo và không cho phép chúng tôi tiếp tục trả thù bất cứ ai.

Mẹ tôi nói rằng cho dù hắn có đối xử với tôi như thế nào thì hắn cũng là bạn học cùng lớp và cùng trường. Không những vậy, cho dù là những đứa trẻ khác thì việc trả thù là không nên và mẹ tôi đã bắt buộc cả hai chúng tôi cùng hứa sẽ không tái diễn những cuộc trả thù bởi đó không phải là đạo của người quân tử.

Cả hai chúng tôi đã ghi nhó mãi những gì mà mẹ tôi đã từng răn dạy.

 

 

Đông hà 1978

Tác giả bài viết: Dr Trần Phúc Ánh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết