Dấu thập ác

Trước đó hai ngày, Tình báo Tiền phương Quân sự của ta đã có thông báo khẩn với các Đơn vị quân sự địa phương rằng chỉ trong hai ngày tới thì Không quân Mỹ sẽ tập trung hoả lực đánh bom toạ độ xuống một địa điểm thuộc địa bàn của Tỉnh vào đúng ngày giờ được xác định cụ thể.

Mặc dù ngày đã dược xác định nhưng mục tiêu chỉ được đánh dấu bằng chữ ‘x’ vì đã bị phía Nguỵ quân Sài gòn giữ bí mật tuyệt đối khiến cho Tình báo Tiền phương Quân sự của ta không thể biết được đích xác. Vì vậy, nhiệm vụ của các cơ quan An ninh và Quân sự địa phương của Tỉnh là phải tự phán đoán và xác định bằng được mục tiêu đánh bom toạ độ của Không lực Hoa kỳ.

Đó là một bài toán đố hết sức hóc búa mà nó đã và đang đặt vận mệnh của hàng ngàn đồng bào cán bộ và chiến sĩ của Tỉnh trên đầu sợi tóc. Qua một ngày đêm liền suy nghĩ và phán đoán, không ai có thể nhận định được mục tiêu của trận ném bom.

Chỉ còn một ngày cuối cùng nữa, mười giờ tối ngày hôm đó, số phận của tất cả hàng nghìn người sẽ được định đoạt. Giữa thời chiến tranh, tất cả sức người sức của đều được huy động cho chiến trường. Tỉnh chúng tôi là hậu phương tuyến đầu của đất nước nên toàn bộ các phương tiện và vật chất có thể của Tỉnh cũng đều đã được huy động cho chiến trường tối đa. Trong tình huống khẩn cấp như vậy, thiếu thốn phương tiện, không thể cùng lúc phục vụ cho tất cả đồng bào nhân dân cùng đi sơ tán mà phải xác định được chính xác mục tiêu đánh bom của trận không kích để chỉ cần sơ tán cục bộ cho đồng bào và cán bộ tại nơi sẽ bị đánh bom mà thôi.

Mãi đến gần trưa, trong một căn nhà dân được làm thành Ban chỉ huy Quân sự dã chiến, người Sĩ quan chỉ huy Quân đội địa phương đang họp bàn với các cán bộ chiến sỹ thì có mấy đứa trẻ chăn trâu dớn dác thập thò ngoài cửa. Một anh bộ đội thấy vậy bèn đứng vậy xua xua lũ trẻ đi ra chỗ khác để yên cho các anh họp bàn.

Một đứa trẻ lớn nhất mạnh dạn cố nói với vào:

‘Chúng cháu thấy có một vật gì trên đồi sim cứ phản chiếu ánh sáng lên trời ở gần trường học phía bên kia...’

Nó vừa nói vừa chỉ tay ra phía trường và nó nói thêm:

‘... hình như cái vật đó cử động được ấy...’

Đứa bé cố gắng nói dài hơn thêm nữa nhưng cách nói ngây ngô của nó lúc đầu khiến cho các anh bộ đội trẻ phì cười vì họ cho rằng cái vật đó thì có liên quan gì đến trận oanh kích đêm nay.

Người Chỉ huy hơi thoáng chút cau mày và hỏi lại các chiến sỹ:

‘Các đồng chí có thấy mấy hôm nay có máy bay trinh thám xuất hiện hay không?’;

Một chiến sỹ khẳng khái đáp:

‘Mấy ngày hôm nay liên tục có tiếng động cơ, chắc chắn là của máy bay tuần tiễu, nhưng không nhìn thấy máy bay xuất hiện vì có lẽ nó không bay qua vùng này mà chỉ trinh thám ở các vùng xa hơn...’;

Một đứa trẻ chăn trâu nhanh nhẩu đế thêm:

‘Sáng nay chúng cháu cũng nghe thấy có tiếng máy bay nhưng không nhìn thấy máy bay...’;

Người chỉ huy đập mạnh tay xuống bàn và khẳng định một cách dứt khoát rằng:

‘Vậy là đã rõ, các đồng chí đi theo tôi và các cháu chỉ đường cho các chú xem cái vật mà các cháu phát hiện ở đâu, nhưng đứa nào biết rõ nhất thì đi cùng các chú, số còn lại phải ngoan ngoãn ở nhà để đề phòng nguy hiểm. Đã rõ chưa!?’;

Một đứa trẻ xung phong đi theo các chiến sỹ, vừa đi nó vừa liến thoắng kể và giải thích với họ:

‘Sáng nay chúng cháu chăn trâu và chăn bò ở trên ngọn đồi phía bên kia, vì đồi bên kia cao hơn đồi bên này nên chúng cháu nhìn thấy ở đồi bên này có vật sáng khuất dưới các bụi sim cứ loang loáng ánh sáng lên trời từng hồi. Hình như nó ở hướng này này...!’;

Vừa nói nó vừa đứng lại để xác định lại phương hướng và chỉ tay về phía ngọn đồi thấp lúp xúp những bụi sim và các loại cây dại thân yếu thấp lè tè chỉ ngang lưng người. Người chỉ huy liền dừng lại và ra lệnh cho các chiến sỹ chia thành nhiều mũi tiến dần đến nơi mà đứa trẻ vừa chỉ và nói với đứa trẻ rằng:

‘Chú cám ơn cháu rất nhiều, bây giờ cháu hãy quay trở về nhà bởi công việc sắp tới sẽ rất nguy hiểm. Cháu sẽ được tuyên dương thành tích vì đã có công phát hiện được thám báo đó...!’;

Mắt thằng bé sáng lên và nó cũng ngoan ngoãn nghe theo lời của người chỉ huy để quay trở về nhà.

Sau khi đã tìm kiếm kỹ tất cả các hướng và khắp mọi nơi, các mũi truy kích của các chiến sỹ khép lại tại đỉnh của ngọn đồi thì phát hiện ra một tấm gương soi khá lớn bị bỏ lại, chủ nhân của chiếc gương đã nhanh chân tẩu thoát hoặc là đã làm xong nhiệm vụ nên đã bỏ đi. Mặc dù đối tượng khả nghi đã xoá hết các vết tích nhưng lục soát kỹ, các chiến sỹ vẫn thấy rơi rớt một ít tàn thuốc lá và một mẩu thuốc lá đầu lọc bị dấu dưới các lớp lá mục.

Người sỹ quan chỉ huy nói với các chiến sỹ rằng:

‘Toạ độ được đánh dấu thập ác của trận ném bom đêm nay sẽ là trường học kia!’;

Vừa nói, người sỹ quan chỉ huy vừa chỉ tay về phía trường học mà mẹ tôi đang dạy, vì nó chỉ ở ngay ngọn đồi bên cạnh, liền kề với quả đồi có chiếc gương bị bỏ lại và cũng liền kề với ngọn đồi mà lũ trẻ đã chăn trâu lúc ban sáng. Và anh phân giải tiếp:

‘Tên thám báo đã dùng chiếc gương này để báo hiệu cho các máy bay trinh sát xác định toạ độ của mục tiêu ném bom và toạ độ này đã được các máy bay trinh sát ghi lại’;

Các chiến sỹ tuy rằng có phần nào tin lời người chỉ huy nhưng cũng còn đôi chút phân vân hỏi lại:

‘Có bằng chứng nào thuyết phục hơn để có thể chứng minh là chiếc gương này của tên thám báo và nó được dùng để làm hiệu?’;

Người sỹ quan càng rắn rỏi trả lời:

‘Mẩu thuốc lá đầu lọc là một bằng chứng xác đáng nhất! Bởi loại thuốc lá này chỉ được sản xuất ở Miền Nam, Miền Bắc chưa sản xuất được thuốc là đầu lọc’;

Các chiến sỹ không còn thêm một chút hoài nghi nữa mà tất cả đều sẵn sàng để lao vào một nhiệm vụ khác quan trọng, cao cả và thiêng liêng hơn vì số phận của hàng trăm cán bộ, giáo viên và học sinh của trường học  của mẹ tôi, nơi mà nó sẽ trở thành mục tiêu của trận không kích đêm nay...

 

1973

Tác giả bài viết: Dr Trần Phúc Ánh