Cảm xúc - Công ty TNHH Tam Hùng

Cảm xúc

Thứ hai - 14/01/2013 20:27
Tôi phải thú thực rằng, không chỉ có trí tuệ của tôi phát triển sớm mà ngay cả những cảm xúc của tuổi mới lớn của tôi cũng sớm bộc phát. Ngay từ độ tuổi ở những năm cuối Cấp II, trong óc tôi đã từng vương vấn một bóng hình ai đó khiến cho tôi luôn thèm khát được gần gũi một người con gái...

Cho đến lúc tôi bắt đầu học Cấp III năm đầu tiên đó là năm lớp mười thì cảm xúc đó càng trỗi dậy và luôn khiến tôi thèm khát những tình cảm trai gái. Nhưng kỳ thực tôi không đủ sự táo tợn để thổ lộ với bất kỳ ai đó, thậm chí có cơ hội thì cũng lảng tránh vì e ngại...

Và thế rồi có một cô bạn gái ở lớp khác vừa mới được chuyển vào lớp của tôi. Kỳ thực mà nói, lúc mới vào Cấp III thì phần lớn đều là bạn mới vì việc thi tuyển Cấp III là hoàn toàn chọn lọc không phải một trăm phần trăm các bạn cũ của tôi ở Cấp II đều có thể được vào cùng lớp với tôi.

Tuy nhiên, Cô bạn đó được chuyển vào lớp của tôi sang giữa Học kỳ II nên được gọi là bạn mới thật sự, còn trước đó cô bạn ấy học ở lớp nào hay thậm chí ở trường nào thì chỉ có cô bạn ấy mới biết được. Kể từ lúc quen cô bạn ấy đến nay tôi chưa có dịp để ‘đào bới’ quá khứ của cô bạn ấy.

Nói cho công bằng cô bạn ấy có dáng hơi thấp nhưng mà không hề gì bởi cô bạn ấy có một khuôn mặt trái xoan với làn da trắng mịn màng và cái dáng hiền thục của con nhà gia giáo. Bố mẹ cô bạn ấy là đều là giáo viên và mẹ cô bạn ấy là giáo viên dạy văn của trường tôi.

Có thể nói rằng, ngay buổi học đầu tiên của cô bạn gái mới đến, tôi là Lớp phó học tập (cũng oai đấy chứ), nên cô bạn ấy phải đến gặp và ‘trình diện’ với tôi: Sự xinh xắn trên khuôn mặt nết na thuỳ mị của cô bạn đã khiến cho tôi đứng thộn người không thể ra oai ‘bắt nạt ma mới’ được.

Tôi chỉ lí nhí được một câu vô nghĩa với cô bạn mới đến mặc cho cô bạn muốn hiểu như thế nào thì hiểu.

Cũng lạ thay, có lẽ là ‘tình trong như đã, mặt ngoài còn e’ đã khiến cho cô bạn cũng đứng ngây người và khuôn mặt trắng mịn bỗng chuyển sang màu hồng rồi đỏ lừ...:

Cả hai chúng tôi đứng đờ giữa lớp cho tới khi lũ bạn trong lớp phát hiện chúng tôi bị ‘sét đánh ngang tai’ thì mới la ó om sòm khiến chúng tôi sực tỉnh và tôi vội vàng chỉ cho cô bạn một chỗ trống ở cuối lớp.

Cô bạn thấy vậy đành phải mang cặp sách đến ngồi cuối lớp theo vị trí mà tôi đã chỉ. Tôi vẫn đứng tần ngần nhìn theo cho đến khi thầy giáo dạy Toán bước vào lớp thì tôi mới vội vàng chạy về chỗ của mình.

Buổi học đầu tiên cũng chóng vánh qua đi, tôi rất muốn lân la trò chuyện với cô bạn mới đến nhưng cái tư tưởng ‘nam nữ thụ thụ bất thân’ vẫn nặng trĩu trong đầu óc của chúng tôi khiến tôi không dám...

Tôi cố tìm những cơ hội để tiếp cận. Đó là những ngày tháng rất đẹp của cuộc đời tôi.

Nó đẹp không phải vì tôi đã thành công trong việc chinh phục cô bạn mới đến mà là bởi vì những cảm xúc mạnh mẽ luôn dâng tràn trong tôi và tôi luôn phải tự dằn lòng, phải tự chôn dấu lòng mình không dám thổ lộ hoặc không dám tìm cách thổ lộ lòng mình.

Tuy vậy, mỗi lần gặp gỡ hoặc được ngắm nhìn cô bạn ấy từ xa thì trong lòng tôi cảm thấy rộn rã, một cái gì đó cứ dâng lên từng đợt từng đợt gây nên một nỗi niềm khó tả: Rạo rực và lâng lâng...

Năm học đầu tiên của Cấp III cũng chóng vánh qua đi, tôi đã khám phá ra một điều cô bạn ấy vốn là một học sinh giỏi văn và rất giỏi những môn Xã hội. Còn tôi, cây át chủ bài của lớp về các môn Tự nhiên.

‘Chà, thật là khéo bù trừ’ tôi thầm nghĩ như vậy và chắc mẫm rằng tôi sẽ chinh phục thành công trái tim non trẻ của nàng:

Cũng giàu trí tưởng bở đấy chứ, ham muốn thì có thừa, khao khát cũng mãnh liệt.

Nhưng than ôi! Tôi không có đủ dũng khí để thổ lộ.

Tôi không hiểu vì lứa tuổi hay vì bản tính tôi nhút nhát mà không bao giờ tôi có thể nói được một câu tử tế nào mỗi khi gặp cô bạn ấy...

Tôi cảm thấy để nói thật được lòng mình đâu phải dễ, đôi khi cứ phải nói dối loanh quanh hoặc phải viện một cớ nào đó để gặp ‘nàng’ và những câu chuyện giữa tôi và ‘nàng’ cứ vô nghĩa nhưng kỳ lạ thật, chúng tôi vẫn nói chuyện được với nhau và vẫn rất vui vẻ.

Có thể đó là cái tuổi học trò vẫn còn hồn nhiên ngây thơ và trong trắng chưa nghĩ được những gì sâu xa nên vẫn sẵn sàng chấp nhận với nhau những câu chuyện rất vô bổ chỉ để cười đùa cho vui miệng...

Cho đến kỳ nghỉ hè, có một lần tôi tình cờ đi ngang qua nhà của cô bạn mà thực tình từ trước tới giờ tôi không biết nhà ‘nàng’ ở đó. Khi đi qua trước cổng nhà ‘nàng’, tôi thấy một cô gái có cái dáng vẻ rất xinh đẹp đang làm cỏ cho vườn rau trước sân nhà.

Cái dáng thon thả đang khom khom trên những luống rau không khỏi khiến cho tôi phải động lòng dừng lại chiêm ngưỡng:

Những ngón tay thoăn thoắt nhanh nhẹn trên những cây rau tìm bắt từng con sâu khiến tôi không khỏi suy nghĩ thầm trong bụng ‘con cái nhà ai mà siêng năng đến vậy’. Chẳng bù lại ở nhà tôi chẳng có lấy một mảnh đất để trồng rau.

Kể từ lúc tôi sinh ra cho đến lúc lớn lên mặc dù nói rằng tôi gặp nhiều đói khổ nhưng chưa bao giờ phải làm những công việc đồng áng hay vườn tược nên cũng không hình dung được phải làm như thế nào.

Bất giác ‘nàng’ ngước mắt lên nhìn và thấy tôi đang đứng trân trân nhìn nàng từ phía bên ngoài bờ rào tự bao giờ.

Lúc ấy tôi mới bất chợt phát giác người mà từ nãy đến giờ tôi vẫn say sưa ngắm nhìn không phải ai khác mà chính là ‘nàng’. Cái nhìn của ‘nàng’ khiến cho tôi luống cuống và lắp bắp bằng tiếng Nga vì ‘nàng’ vốn là một học sinh giỏi tiếng Nga nhất lớp:

A, этa Tвoя дoмa?’ (Ồ, nhà bạn ở đây hả);

Cô bạn lên tiếng vui vẻ:

‘Да, мoя дoмa, Кудa Ты идëт?’ (, nhà mình đây, đi đâu ngang qua đây vậy?);

Tôi lúng túng không biết trả lời như thế nào, nàng liền nói tiếp:

Bố mẹ mình đi vắng cả rồi, vào nhà chơi cho vui!’;

Nghe nàng nói đến đó, không hiểu sao tôi cảm thấy hoảng sợ, tôi vội vã cáo từ và co giò bỏ chạy./.

 

Quảng Bình 1984

Tác giả bài viết: Dr Trần Phúc Ánh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết