Di chứng - Công ty TNHH Tam Hùng

Di chứng

Thứ ba - 15/01/2013 12:07
Ngay sau khi tôi được thả khỏi trại giam của đồn Công An Gia Lâm, các Sỹ quan tuỳ tùng đi cùng bố tôi phải từ biệt bố tôi để trở về Sân bay Gia Lâm cho kịp bay vào Quảng Bình ngay hôm đó.

 


Tôi nói với bố tôi:

‘Bố cứ thu xếp về sớm với mẹ đi để mẹ khỏi lo lắng, con đã thoát khỏi nhà giam rồi là coi như ổn. Không có gì phải lo lắng nữa đâu!’;

Bố tôi nghe vậy liền bảo:

‘Con cầm lấy ít tiền mà đi xe ôm về, bố cũng sẽ đi ngay ra bến tàu để về với mẹ con cho kịp kẻo sợ mẹ con lo lắng quá rồi xảy chuyện không hay. Mẹ con đang nằm viện nên không thể gọi điện báo tin cho mẹ con được mà gửi thư thì phải mất vài ngày.

Sức khoẻ của mẹ con thì yếu, nhất là trong những trường hợp như thế này phải ngóng chờ tin của con quá căng thẳng sẽ có thể làm cho mẹ con bị rơi vào tình trạng đột quị rất nguy kịch’;

Tôi buồn rầu nhìn bố tôi một lát rồi vẫy xe ôm đi về trường Đại học Kinh tế Quốc dân lúc ấy cả hai em gái lớn của tôi cũng đang học ở đó bởi vì thời đó tôi vẫn đến chỗ em gái tôi ăn cơm và tắm giặt vì công việc của tôi quá bận bịu nên việc ăn uống và giặt giũ rất phiền phức.

Tôi định bụng sẽ đến lấy quần áo để tắm giặt và thay vì suốt cả một tuần bị tống vào tù, từ người ngợm cho đến quần áo đều quá bẩn thỉu và hôi hám. Bất đắc dĩ tôi mới phải mò vào chỗ em gái tôi vì toàn bộ quần áo của tôi đều để cả ở đó nên không thể có cách nào khác.

Tôi biết rằng với cái thân hình và bộ dạng của tôi lúc đó mà mò vào Ký túc xá Sinh viên và đặc biệt là phòng nữ của em gái tôi thì thật là chẳng hay ho chút nào cả.

Đang ngồi trên xe ôm, anh chàng xe ôm lượn một vòng cua ngay sau khi qua khỏi cầu Chương Dương làm cho tôi cảm thấy hoa mắt mới làm tôi chợt nhớ lại những ngày trong tù bị tên đại ca đánh với những đòn đánh rất hiểm mà tôi có cảm giác hình như tôi đã và đang bị xuất huyết nội tạng.

Bởi vì tôi cũng đã có lần bị xuất huyết dạ dày khi tôi đang học lớp tám ở Quảng Bình:

Lần đó, tôi bị sốt, bố tôi lấy nhầm thuốc Aspirin cho tôi uống, lúc đầu có cảm giảm rất êm nhưng sau đó tôi bắt đầu có cảm giác đau buốt cả vùng bụng nhưng lúc đó là đang đêm nên tôi cố gắng chịu trận không muốn gọi bố mẹ tôi và cứ nghĩ rằng chờ cho đến lúc trời sang rồi đi viện cũng không muộn bởi tôi cho rằng mọi lần tôi ốm đau thì chẳng có gì nguy cấp tới mức phải đi viện đang lúc trong đêm cả.

Thế rồi những cơn đau buốt cũng giảm dần thay vào đó tôi bị mê man dần đi và lúc đó tôi cũng không tự ý thức được rằng mình đang bị mê man là vì giấc ngủ hay là vì bị xuất huyết dạ dày quá nhiều.

Cho đến sáng mẹ tôi vẫn thấy tôi nằm yên trên giường không cựa quậy nên lại vén màn và mở cửa để nhìn xem tôi đã đỡ hay chưa: Vừa mới mở cánh cửa hông ngay cạnh giường tôi và ánh sáng mặt trời chiếu vào thì mẹ tôi đã nhìn thấy toàn bộ thân hình tôi bợt bạt, da vàng như nghệ và tôi nằm thở thiêm thiếp.

Mẹ tôi hoảng hốt xốc tôi ngồi dậy thì ngay lập tức trong miệng tôi ọc ra một đống máu đã vón lại đen sì cùng lẫn vài sợi máu tươi. Hơn nữa, mọi lần mỗi khi tôi bị ốm sốt thường hay bị nôn nên từ suốt tối tôi cũng đã nôn rất nhiều bận khiến cho cả cái chậu cũng đã chứa quá nhiều huyết của tôi đã bị vón cục ở trong đó. Mẹ tôi biết đã có điều nguy hiểm đang xảy ra với tôi nên mẹ tôi vội vàng kêu gọi mọi người đến giúp đỡ.

Rất may cho tôi là vì ngày hôm đó,Tổng Giám đốc của Công ty Xuất nhập khẩu Ngoại thương Bình Trị Thiên ra họp ở Cơ quan của bố tôi vì Cơ quan bố tôi là đơn vị trực thuộc. Nghe được tin trong lúc đang còn họp, bác Tổng Giám đốc liền bảo lái xe dùng xe ô tô con của bác để đưa tôi vào viện cấp cứu. Nếu không, vào thời đó chỉ có thể đi bằng xe máy rất khó khăn và khó mà đến được Bệnh viện kịp thời.

Khi vào đến viện, tại phòng cấp cứu các bác sỹ nói rằng:

‘Rất may là vẫn còn đưa vào kịp chứ nếu để lâu chút nữa thì coi như hết cách cứu’;

Sau hai ngày nằm cấp cứu, tôi đã được cầm máu và bắt đầu mở mắt để nhìn cũng như bắt đầu tri giác được mọi thứ xung quang và trước mắt mình. Cảm giác đầu tiên mà tôi thấy được là lưỡi của tôi hơi chát đắng và có một cái mùi hăng hắc khó chịu. Cảm giác thứ hai là mọi thứ trước mắt tôi đều có một màu vàng ệch mặc dù kể cả những chiếc áo Bluson trắng của các bác sỹ và y tá cũng không làm cho mắt tôi cảm thấy trắng hơn chút nào cả.

Đầu tôi cảm thấy loáng choáng và lảo đảo, thi thoảng mọi thứ gần như quay cuồng trước mắt tôi. Tôi hiểu, tôi đã và đang bị rơi vào trạng thái mất cân bằng vì đã bị mất quá nhiều máu.

Nhờ có sự liên tưởng với lần mà tôi bị xuất huyết dạ dày do bị uống nhầm thuốc Aspirin, tôi cũng cảm thấy rằng hình như những đòn đánh của tên đại ca cũng đã làm cho tôi bị xuất huyết nội tạng: Suốt những đêm trong tù tôi có cảm giác như trong bụng tôi đang có những mũi dao rất sắc rạch dọc từ phía trên vùng rốn xuống phía dưới bụng dưới gây nên cảm giác rất buốt. Kèm theo đó, tôi cũng có những cảm giác giống như có những dòng nước ấm nóng đang rỉ ra từ những vết rạch.

Ngay từ lúc đó tôi cũng đã nghĩ đến việc tôi đã bị xuất huyết nội tạng bởi mắt tôi nhìn mọi thứ xung quanh cũng đã bắt đầu có cảm giác tối dần và từ màu tối cũng chuyển dần sang màu vàng ệch. Lưỡi cũng đã bắt đầu có vị đắng chát kèm theo mùi hăng hắc khó chịu.

Chỉ có điều tôi không thể tự kiểm tra được bởi vì suốt mấy ngày bị giam trong tù, không hiểu tại sao tôi không có cảm giác muốn đi ngoài mà chỉ có đi tiểu nên không thể kiểm tra phân để có thể biết được mình có bị xuất huyết nội tạng hay không và càng không hề bị nôn nên cũng không thể kiểm chứng được.

Mặc dầu vậy, bằng linh cảm và bằng kinh nghiệm tôi cũng đã khẳng định rằng chắc chắn mình đã bị xuất huyết nội tạng mà cụ thể là mạch thành ruột đã bị chảy máu. Vì thế, trong suốt bốn hôm bị tống vào nhà giam với bọn phạm nhân nguy hiểm, cứ đến giờ được mở cửa ăn cơm thì tôi chỉ cố gắng ăn cơm khô một mình chứ không ăn canh và cũng không uống nước mặc dù tôi luôn có cảm giác bị khát khô cổ.

Nếu vì quá khát thì tôi chỉ nhấp một ngụm nhỏ rồi nuốt dần xuống cổ để đánh lừa cơn khát bởi tôi biết rằng nếu uống nước sẽ làm loãng máu và tôi sẽ bị xuất huyết nhiều hơn.

Tuy vậy, cũng có nhiều điểm rất đáng ngờ, bởi vì khi tên đại ca đánh tôi thì tôi cũng đã phát hiện được rằng tên đại ca ấy không phải là một tên tầm thường mà hắn là một thằng có võ công rất đặc biệt bởi những đòn đánh của hắn thường nhằm vào những vùng phần mềm trên cơ thể của tôi để hắn có thể gây nên những tổn thương nội tạng cơ thể của tôi rất nặng nhưng bằng các kiểm tra thương tích bên ngoài thì không ai biết được tôi đã từng bị đánh chỉ khi nào dùng các biện pháp nội soi hoặc chẩn mạch đặc biệt của Đông Y thì may ra mới phát hiện được.

Điều đó cũng có nghĩa rằng hắn đã có mục đích cố sát tôi mà nếu như tôi chết và tính từ lúc tôi bắt đầu bị trọng thương cho tới lúc tôi chết sẽ không ai biết được tôi từng bị trọng thương để mà có những biện pháp cứu chữa kịp thời cho tôi. Nếu vậy, tại sao hắn lại có hành động cố sát tôi mặc dù trước đó tôi không hề gây thù oán với hắn chỉ ngoại trừ những câu nói hơi chút bất cẩn của tôi nhưng cho dù như thế thì cũng không đến mức đáng để hắn phải lấy mạng tôi theo kiểu tàn ác như vậy.

Điểm lại sự việc một cách đầy đủ và cụ thể hơn nữa là sau khi cú đấm cuối cùng của tên đại ca vào thượng vị của tôi có thể hắn cố tình đánh vào đó để làm tê liệt cơ vùng bụng của tôi khiến cho tôi mất khả năng đại tiện trong suốt mấy ngày ở trong tù và vì thế tôi không thể phát hiện được mình đã bị xuất huyết đường ruột và nội tạng thì vì bị quá đau nên tôi đã lừa lúc hắn sơ hở để đấm cho hắn một phát thật mạnh vào bộ hạ của hắn. Mấy ngày sau, hạ bộ của hắn bị sưng to và hắn phải xin quản giáo ra ngoài để chữa thương liên tục nên suốt mấy ngày còn lại hắn không dám trực tiếp đánh tôi có thể hắn cũng đã cảm thấy chờn tôi hoặc cũng có thể vì vết thương ở hạ bộ của hắn quá nặng nên hắn không thể tiếp tục ra tay mà chỉ ra lệnh cho bọn đàn em đánh hội đồng với tôi.

Bọn đàn em tuy hung hãn nhưng không biết cách đánh nên chúng chỉ đánh phần lớn vào những vùng phần cứng và tạo ra các thương tích ngoài da tuy đau nhưng không nguy hiểm. Tôi chợt nghĩ có thể là chúng tạo ra các vết thương bên ngoài để làm cho tôi không còn cảm giác được những vết thương nội tạng mà dẫn đến chủ quan không chữa trị kịp thời và có thể dẫn đến nguy hiểm chết người vì bị xuất huyết nội tạng quá nhiều.

Dù nói gì thì nói, tôi cũng đã nhận thức được rất rõ những vết thương rất nguy kịch đã tạo ra trong các nội tạng của tôi. Sau khi người lái xe ôm đã đưa tôi đến trường Đại học Kinh tế Quốc dân ngay trước dãy nhà Ký túc xá mà một trong hai cô em gái của tôi đang tá túc, tôi trả tiền cho người lái xe và lảo đảo bước vào hành lang để đi vào phòng của em gái tôi.

Hoàn cảnh của tôi lúc ấy với bộ dạng bên ngoài quá kinh dị vì quần áo bẩn thỉu, người ngợm thì hôi hám và tóc của tôi thì bị quản giáo cắt nửa ngắn nửa dài trông rất đáng sợ nên tôi cũng rất e dè khi bước vào phòng em gái tôi. Tôi vừa muốn được gặp em gái tôi nhưng cũng vừa không muốn gặp em gái tôi để không muốn làm cho nó phải lo sợ cho tôi.

Trong tôi vừa muốn có ý muốn vào phòng của em gái tôi để lấy quần áo nên tôi cũng thầm mong rằng trong phòng em gái tôi vẫn có người bởi lúc ấy đang là buổi chiều và buổi chiều thì cả phòng em gái tôi đều đi học nhưng cũng vừa không muốn bất kỳ ai trông thấy bộ dạng của tôi lúc ấy.

Tôi lo lắng men theo bờ tường của hành lang và men dần đến trước cửa phòng em gái tôi, mắt tôi hoa lên một lát và tôi nhìn thấy cửa phòng không khoá ngoài. Tôi thở phào vì biết rằng trong phòng vẫn có người chỉ có điều có phải là em gái của tôi hay không và tôi thầm mong rằng không phải là nó.

Tôi cố gắng đẩy nhẹ cánh cửa cho hở hé ra một tí để nhìn vào bên trong xem ai đang ở trong phòng, khi cánh cửa vừa mở đủ mức để tôi ló đầu vào trong và lúc tôi vừa ghé đầu vào thì tay tôi bị trượt vì choáng làm cánh cửa bật mạnh và kêu két một tiếng rất to.

Lúc ấy có một cô bé đang nằm trên giường vừa mở mắt ra vì cánh cửa đột ngột bật mở và vừa nhìn thấy một bộ mặt đen sì vì bẩn thỉu của tôi với cái mớ tóc khủng khiếp trên đầu thì chỉ còn kịp rú lên một tiếng thất thanh rồi đưa hai tay lên ôm kín mặt không dám nhìn lại tôi.

Tôi cũng chợt nhìn thấy mặt cô bé và cũng biết tên cô bé nên tôi gọi đúng tên của bé:

‘Em... à, anh là anh... của bạn... của em đây!’;

Cô bé nghe tôi gọi đúng tên mình và nói đúng tên của những người mà cô bé đều biết nên từ từ bỏ hai tay ra rồi nhìn thẳng vào mặt tôi và cũng nhận ra tôi. Cô bé hốt hoảng nhào lại và kêu lên bi thảm:

‘Trời ơi, anh làm sao mà đến nông nỗi này hở anh? Suốt cả tuần nay không thấy anh về nên các em của anh và chúng em cũng lo cho anh lắm nhưng cũng không biết đi tìm anh ở đâu!’;

Tôi thuật lại vắn tắt cho cô bé:

‘Anh sang nhà bạn chơi ở Gia Lâm và không may gây tai nạn giao thông nên bị Công An Gia Lâm tống vào tù một tuần nay rồi bây giờ mới được thả ra và anh về đây lấy quần áo để tắm giặt...’;

Cô bé nghe tôi nói một cách yếu ớt liền hỏi:

‘Em làm tạm cái gì cho anh uống qua loa cho đỡ mệt và đỡ đói đã nhé, nhưng mà bây giờ anh muốn ăn cơm hay cháo hay mì tôm?’;

Suy nghĩ một lát tôi liền nói với cô bé:

‘Có lẽ em làm cho anh một bát mì tôm và em cho một ít hương liệu cùng ớt cay vào đó, anh cần ăn vào để nôn ra cho biết xem trong bụng của anh đang bị cái gì vì mấy hôm nay anh cảm thấy khó chịu lắm’;

Sau khi làm xong bát mì, cô bé bưng lại cho tôi. Tôi vục luôn mấy thìa to cố nuốt vào miệng, đúng như dự tính của tôi mùi hương liệu và chất cay của ớt đã làm cho tôi bị ói. Tôi chạy vào phòng vệ sinh để cố ‘móc họng’ mình ra cho thật hết tất cả những thứ mà tôi đang có trong ruột từ mấy hôm qua:

Tôi đã kịp nhìn thấy những búng huyết đã bị đông lại tím bầm như kiểu tiết lợn kèm theo mấy thoi huyết tươi vẫn còn đỏ thắm ào ra ngoài. Mắt tôi tối dần lại và người tôi lả đi dần dần.

Cô bé thấy tôi vào phòng vệ sinh quá lâu và không thấy đóng cửa nên vội vàng đi vào xem và thấy một tay tôi vẫn đang cầm chắc vào ống nước máy để cho khỏi ngã xuống nền nhà thì vội vã gỡ tay ra và xốc nách dìu tôi vào phòng, đặt lên giường. Tôi cũng đã bắt đầu hồi tỉnh trở lại một chút và thề thào với cô bé:

‘Em hãy lên ngay phòng đầu cùng của tầng hai dãy nhà đối diện tìm cho anh một anh bạn tên là... mà vẫn thi thoảng vào phòng các em cùng với anh bảo anh ấy xuống đây gấp với anh!’;

Cô bé tất bật đi ngay. Chừng mười lăm phút thì cô bé cũng đã quay lại cùng với anh bạn mà tôi cùng chơi rất thân, anh ta học năm cuối của trường Đại học Kinh tế Quốc dân nhưng cũng có một biệt tài và năng khiếu về Đông y nên anh ta cũng có thể chữa được cho khá nhiều Sinh viên...

Khi vừa gặp tôi, nhìn sắc mặt tôi, anh ta hoảng hốt kêu to:

‘Trông cậu nguy lắm rồi, cần phải đi viện gấp thôi!’;

Tôi xua tay và nói với cô bé:

‘Em chịu khó ra ngoài một lát cho anh nói chuyện với anh ấy một lát đã nhé!’;

Cô bé ngoan ngoãn đứng dậy để bước ra ngoài. Anh bạn tôi liền hỏi với lại:

‘Thế chiều nay em không đi học à?’;

Cô bé trả lời:

‘Dạ, chiều nay em bị cảm nên phải nghỉ ở nhà’;

Anh bạn liền hỏi thêm:

‘Thế em đã uống thuốc chưa?’;

Cô bé lại trả lời:

‘Dạ, em đã uống lúc trưa và bây giờ thì cũng đã khỏi rồi ạ’;

Anh bạn lại hỏi thêm:

‘Thế em bị cảm nặng hay nhẹ mà nhanh khỏi vậy?’;

Cô bé lại nói:

‘Em đang nằm thì anh ấy về giật cửa làm em sợ giật bắn cả người mồ hôi mồ kê vãi ra như tắm, sau đó em nhìn thấy bộ dạng của anh ấy như thế nên cảm thấy quá lo lắng cho anh ấy mà cơn ốm của em cũng bay mất từ lúc nào không hay rồi’;

Anh bạn lại nói tiếp:

‘Đáng lẽ là lo lắng quá cho người khác thì bệnh phải nặng thêm chứ’;

Cô bé cười và đáp lại:

‘Dạ, không ạ. Phải khoẻ lên thì mới chăm sóc được cho người khác chứ, đó là sức mạnh tinh thần mà anh!’;

Nói rồi cô bé đi ra và khép cửa phòng lại. Tôi thều thào với anh bạn:

‘Em đã bị xuất huyết nội tạng vì bị mấy thằng đại ca đánh em ở trong tù suốt mấy hôm vừa qua’;

Anh bạn tôi liền nói:

‘Lúc nãy anh cũng nghe cô bé kia kể lại sơ bộ, anh nghĩ rằng nếu cậu bị xuất huyết nội tạng vì bị đánh thì tốt nhất nên đi tìm những ông thầy dạy võ có biết giỏi cả y thuật để chữa trị cho cậu thì mới hiệu quả nhất. Chữa Tây y rất tốn kém mà không hiệu quả đâu’;

Tôi gật đầu:

‘Anh nói đúng và em cũng nghĩ thế nhưng vấn đề là chúng ta biết tìm đâu ra những người thầy dạy võ và biết chữa thương nội tạng bằng Đông Y’;

Anh bạn liền nói:

‘Đã là thầy dạy võ thì họ đều biết cách trị thương chỉ có điều là họ có giỏi thật sự hay không. Nếu họ chữa giỏi thì chóng lành còn nếu không giỏi thì chậm lành hơn. Nhưng không sao, hãy đi tìm xem đã’;

Tôi hỏi lại:

‘Bây giờ phải tìm họ ở đâu:

Anh bạn lại nói:

‘Loanh quanh Hà nội thì không có đâu, chỉ có trên Hà Tây vẫn có các lò võ, hãy đi cùng anh lên đó tìm và chữa ngay trên đó thì tốt nhất’;

Tôi liền nói:

‘Vậy thì anh thu xếp cho em đi luôn đi’;

Anh bạn nhìn tôi ngần ngại:

‘Nhưng mà lên Hà Tây rất xa, phải ba mươi bốn mươi kilomet, thậm chí xa hơn. Liệu sức cậu như bây giờ có chịu nổi không?’;

Tôi nói trấn an:

‘Anh cứ yên tâm, em có cảm giác và tin chắc là vẫn chịu được thêm vài ngày nữa’;

Anh bạn liền nói:

‘Nếu vậy, hãy chờ anh một lát để anh đi mượn một chiếc xe máy rồi quay về chở cậu đi’;

Nói rồi anh bạn quay đi, cô bé quay vào nhìn tôi một cách lo lắng. Tôi nói với cô bé:

‘Em hãy lên trên giường của em gái anh và tìm cho anh mấy bộ quần áo để anh thay cho bộ đang mặc và để mang đi chữa thương’;

Cô bé nhanh nhẹn trèo lên giường tầng phía trên và chẳng mấy chốc cũng đã tìm được giúp tôi mấy bộ quần áo cần thiết và mang xuống cho tôi. Tôi chọn lấy một bộ quần áo để đi vào buồng vệ sinh, cô bé ái ngại nhìn tôi và rụt rè nói:

‘Bây giờ người anh đang yếu nên không thể tắm được đâu, hay anh cứ để em giúp anh lau qua mặt mũi chân tay tạm thời đã bởi vì em sợ anh vào trong ấy sẽ bị choáng rồi bị ngã thì nguy’;

Tôi cũng cảm thấy ái ngại cho cái hình hài bẩn thỉu của tôi lúc này nên định từ chối không muốn để cô bé giúp. Cô bé lựa lời:

‘Không sao đâu anh, em chỉ giúp anh lau qua chân tay mặt mũi cho anh tỉnh táo hơn một chút rồi anh hãy tự làm tiếp những việc còn lại’;

Tôi gật đầu và cô bé đưa tôi vào phòng vệ sinh cùng. Cô bé cẩn thận giặt chiếc khăn mặt rồi lau dần mặt mũi và chân tay. Cảm giác man mát của nước lan toả khắp cơ thể làm cho tôi cũng cảm thấy dễ chịu và chút sinh lực trong người của tôi cũng bắt đầu trỗi dậy và tôi đã cảm thấy khoẻ hơn.

Sau đó, cô bé nói:

‘Bây giờ anh có thể tự làm tiếp những công việc còn lại, nếu anh cảm thấy bị choáng thì anh hãy gọi em vào giúp ngay nhé’;

Tôi gật đầu, cô bé đi ra ngoài và khép cánh cửa phòng vệ sinh. Mọi việc cũng đã làm xong, tôi quay trở ra, cô bé đỡ cho tôi ngồi xuống giường.

Cô bé đánh cho tôi một cốc nước chanh, tôi đỡ lấy và ngậm một ngụm nhỏ rồi nuốt dần từng giọt nhỏ bởi tôi biết rằng nếu uống nhiều sẽ làm loãng máu có thể khiến tôi bị chảy máu nhiều hơn. Những giọt nước chanh trôi xuống khỏi cổ và chảy đến đâu làm cho tôi như biết đến đấy.

Nó giống như một loại tiên dược đã làm cho tôi gần như tươi tỉnh trở lại. Tôi ngồi chờ cũng đã hơn một tiếng đồng hồ và nhìn chiếc đồng hồ treo tường thì thấy cũng đã gần bốn giờ chiều. Tôi hỏi:

‘Chiều nay các em tan học lúc mấy giờ?’;

Cô bé nói:

‘Chiều nay bọn em có tới sáu tiết nên phải đến năm giờ rưỡi thì mới tan học và lúc ấy thì mọi người mới về’;

Tôi nói với cô bé:

‘Nếu chừng một tiếng nữa mà anh bạn ấy vẫn chưa quay về đây được thì em cố gắng dìu anh lên trên phòng của anh ấy nhé bởi anh không muốn để các em của anh nhìn thấy bộ dạng của anh lúc này đâu’;

Cô bé nói:

‘Dạ, anh cứ chịu khó chờ anh ấy một lát. Khi nào anh ấy quay lại thì đi luôn cho tiện kẻo lên trên đó rồi lại đi xuống thì rất mệt’;

Cô bé vừa nói dứt câu thì tôi cũng đã nghe được tiếng xe máy nổ ở ngoài sân và anh bạn cũng đã bước vào sau đó chừng một phút. Anh bạn nói:

‘Chuẩn bị xong chưa? Đi thôi !’;

Cô bé vội vàng chạy lại mở chiếc rương của mình lục tìm trong đó và đưa cho tôi một ít tiền và nói:

‘Anh ơi, anh cầm tạm ít tiền mà lo tiền thuốc chừng nào có thì anh hãy đưa lại cho em sau cũng được’;

Tôi đành phải cầm lấy tiền của cô bé, cô bé đi theo cùng chúng tôi ra tận sân trường. Sau khi ngồi lên xe, tôi dặn lại cô bé:

‘Em đừng nói với các em gái của anh việc đã xảy ra nhé, chỉ bảo là anh đang bận và hôm nay anh đã đến lấy quần áo. Chừng vài hôm nữa thì anh lại đến, đừng có lo lắng cho anh nhé!’;

Cô bé ngước đôi mắt rất phúc hậu nhìn tôi và lo lắng dặn dò anh bạn  của tôi:

‘Anh hãy đưa anh ấy đi thật cẩn thận, sau khi về thì cho em biết tin ngay nhé, em rất muốn biết hiện trạng và khả quan của anh ấy như thế nào’;

Chúng tôi lên đến tận hà Tây thì cũng đã chập choạng tối, anh bạn dừng xe lại để hỏi dân làng xem những lò võ có ở quanh đấy không và cũng đã tìm được một lò võ. Chúng tôi vừa dừng xe trước cổng một lò võ thì đã thấy mấy môn sinh ở trần mặc quần có chít đai ở lưng quần thì chúng tôi cũng khẳng định được đó là lò võ thật.

Chúng tôi xuống xe và các môn sinh hỏi tôi:

‘Các anh cần tìm ai?’;

Anh bạn tôi nhanh nhảu đáp:

‘Chúng tôi cần tìm một Võ sư để nhờ chữa trị nội thương!’;

Một môn sinh nhìn qua sắc mặt tôi liền hỏi lại:

‘Cậu bị nội thương à?’;

Tôi gật đầu đáp:

‘Vâng, bị ở bụng’;

Vị môn sinh liền nói:

‘Cũng rất may là thầy đang ở trong, hai người cứ đi vào phòng chờ đi để tôi đi vào báo với thầy’;

Một môn sinh nhanh nhẹn đưa chúng tôi vào phòng chờ còn vị kia đi tìm thầy của họ. Một lát sau, một người có thân hình tầm thước nhưng rất vạm vỡ trạc tuổi bố tôi bước vào. Vừa trông thấy sắc mặt tôi, ông ta đã nói:

‘Cậu đã bị xuất huyết nội tạng, ít nhất cũng đã ba ngày rồi, hãy nằm xuống giường để tôi xem mạch’;

Lúc đỡ tôi xuống giường, anh bạn nói nhỏ vào tai tôi:

‘Vậy là bắt đúng thầy rồi, chỉ cần xem qua sắc mặt mà đã biết được cả tiến trình bị thương thì đúng là không phải tay vừa đâu’;

Tôi gật đầu rất vui sướng và yên tâm vì đã tìm được đúng thầy.

Sau khi xem xong mạch, thầy nói:

‘Mạch thành bụng của cậu đã bị đánh vỡ nên cậu đã bị xuất huyết trong khá nhiều, chắc là cậu cũng đã biết cách để tự kiềm chế được nên phần nào hạn chế được tốc độ kịch phát của nó để cậu có thể chịu đựng được thêm một tuần nữa nếu không được chữa trị kịp thời.

Trong trường hợp nếu cậu không biết cách tự hạn chế thì cậu chỉ có thể duy trì được sự sống trong vòng đúng một tuần kể từ sau khi cậu bị đánh.

Kẻ nào ra tay với cậu mà ác hiểm như vậy? Bởi đây là một trong những đòn đánh hẹn giờ và hẹn ngày chết mà chỉ có những môn phái rất tàn ác mới sử dụng thôi. Đòn đánh mà chúng dùng cho cậu đã được hạn định trước trong vòng một tuần’;

Nghe thầy dạy võ nói như vậy, tôi mới giải toả được sự nghi ngờ của tôi từ khi tôi vẫn đang bị giam trong tù...

Thầy dạy võ lại nói tiếp:

‘Trước tiên tôi sẽ châm cứu để bế tác các huỵêt đạo của cậu tạm thời không cho máu tiếp tục chảy xuống mạch thành ruột để làm ngừng quá trình xuất huyệt của mạch thành ruột và tôi sẽ cho cậu uống các loại thuốc để phục hồi lại mạch thành ruột, tá tràng, trực tràng và đại tràng để giúp cậu phục hồi lại chức năng tiêu hoá và bài tiết’;

Anh bạn tôi nghe nói đến vậy đành tạm cắt lời thầy:

‘Thưa thầy, anh em của chúng em rất may gặp được thầy nên trăm sự nhờ thầy cứu giúp cho. Tốn kém thuốc thang như thế nào thì chúng em cũng xin lo liệu lại cho thầy.

Bây giờ cũng đã tối mà vì đường xa nên có lẽ thầy cho em gửi lại cậu ấy ở đây vài ngày để chữa trị cho dứt bệnh. Chừng nào đỡ được thì em xin đến đón về.

Em xin phép được về ngay cho kịp trong đêm nay kẻo trời cũng đã tối rồi, sáng mai em vẫn phải đi học ở trường’;

Thầy nói:

‘Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ cho cậu ta coi như cũng là một việc nghĩa của một người luyện võ’;

Tôi vẫy tay bảo anh bạn lại gần và nói số điện thoại của cậu bạn tôi ở Gia Lâm và số điện thoại của Cơ quan Công An mà tôi đã mượn xe máy để nhờ anh bạn báo hộ với một người trong Cơ quan Công An sang Gia Lâm gặp cậu bạn của tôi ở đó để lấy lại chiếc xe máy mà tôi đã mượn của họ và đang bị giữ bởi gia đình của đứa bé bị nạn.

Tôi lại kéo anh ấy sát hơn và bảo nhỏ rằng:

‘Hiện tại em vẫn chưa hiểu được mục đích cố sát của tên đại ca kia đối với em cho nên nếu bên Cơ quan Công An họ có hỏi em đang ở đâu thì anh cứ bảo là em đang xin phép về quê để nghỉ ngơi ít ngày, đừng nói là em đang chữa thương ở đây. Lúc nào khoẻ thì em sẽ quay ra và tiếp tục công việc sau vì hiện tại Dự án cũng đã làm xong chỉ còn khâu kiểm tra và kiểm nghiệm các sự cố bất trắc có thể xảy ra hay không thôi, không còn đáng ngại lắm’;

Anh bạn tôi tỏ vẻ hiểu ý và khuyên tôi:

‘Được rồi, sáng mai anh sẽ phải đi học, sau đó đến đầu giờ chiều anh sẽ đến Cơ quan Công An tìm gặp họ và báo cho họ đi lấy xe máy về. Mọi việc anh sẽ cố gắng thu xếp theo đúng những gì em cần. Anh hy vọng là em cũng sớm khỏi thôi’;

Nói rồi anh bạn quay sang chào từ biệt thầy dạy võ và một vài môn sinh đang đứng bên cạnh để về cho kịp trong đêm ấy.

Sau ba ngày chữa trị, tôi cũng đã được bình phục khá nhanh vì cũng gặp đúng thầy đúng thuốc. Tôi đã bắt đầu ngồi dậy và đi lại được bình thường. Thầy dạy võ bảo một môn sinh cắt sửa lại cho tôi cái đầu tóc vốn bị cắt nửa ngắn nửa dài trở nên chu chỉnh hơn và bảo một môn sinh khác nấu cho tôi một nồi nước xông để tắm vì thể lực của tôi đang còn yếu nếu tắm nước lạnh sẽ bị cảm.

Hơn nữa, được tắm nước xông rất có lợi cho việc điều hoà lại khí huyết trong cơ thể của tôi sau khi trị thương. Quả thật sau khi tắm nước xông xong thì tôi cảm thấy khoẻ khoắn và tinh thần sảng khoái hẳn.

Thầy dạy võ cho gọi tôi vào phòng chính. Vừa bước vào, tôi đã thấy thầy dạy võ ngồi rất đỉnh đạc trước một cái bàn lớn đặt giữa phòng chính và xung quanh đó có mấy cái ghế. Thầy chỉ cho tôi một cái ghế trước mặt và bảo tôi ngồi xuống. Tôi cám ơn thầy rồi cũng ngoan ngoãn theo lời thầy.

Thầy nhìn thẳng vào mặt tôi và nói rằng:

‘Cậu cũng là người có quí tướng của một người có chí lớn phi phàm và sẽ là người sau này có thể một tay cầm nắm cả giang sơn...’;

Nghe thầy nói đến đó, tôi miễn cưỡng phân bua lại:

‘Thưa thầy, thầy nói vậy thì con nghe vậy chứ con nghĩ rằng cuộc đời của con gặp nhiều sóng gió và tai ương lắm ạ. Con chỉ nghĩ rằng mình phải cố gắng hết sức mình để tự lo liệu được cho bản thân mình để khỏi phải trông cậy vào người khác đó là quá tốt phúc cho con rồi’;

Thầy lại nói tiếp:

‘Cuộc đời của con người cũng giống như một dòng sông, lúc thì quanh co gấp khúc, lúc thì thẳng tắp và trải rộng. Con người cũng có tiền vận, trung vận và hậu vận: Có những người có tiền vận rất sáng sủa nhưng hậu vận thì rất thê thảm.

Có những người có tiền vận thì rất long đong cơ cực nhưng hậu vận lại phú quí giàu sang. Cậu là mẫu người có hậu vận rất tốt.

Chỉ mong rằng cậu cố gắng học hành và rèn luyện chí đức cho thật tốt để mai sau xứng đáng với một người có uy danh lừng lẫy thiên hạ’;

Tôi cúi đầu xin cám ơn thầy. Thầy lại hỏi:

‘Tại sao cậu lại dùng từ con để xưng với thầy?’;

Tôi thưa:

‘Thưa thầy, bởi vì trước đây con đã từng ở Huế và cũng đã từng theo học một Võ phái nên chúng con đều phải xưng con với thầy dạy võ và đã thành thói quen khi xứng hô với thầy rồi ạ’;

Thầy dạy võ nghe vậy liền nói:

‘Kể ra cậu xưng con với tôi thì tôi cũng cảm thấy có một cái gì đó thân quen hơn bởi vì tôi nghĩ có lẽ tôi cũng cỡ tuổi của bố cậu...’;

Tôi công nhận:

‘Thưa thầy, bố của con năm nay mới trạc năm mươi tư tuổi, con nghĩ là vẫn còn kém thầy ít nhất năm đến sáu tuổi đấy ạ’;

Thầy nói:

‘Đúng thế, năm nay thầy cũng đã là sáu mươi mốt tuổi rồi’;

Thầy ngồi trầm ngâm một hồi rồi lại nói tiếp:

‘Cũng may là con đã từng học võ nên con cũng có sức chịu đựng tốt và biết cách hạn chế được tác hại của các đòn đánh nên con mới giữ được sức khá lâu và cũng phục hồi được khá nhanh. Nếu không, với thể lực của con yếu như thế sẽ có thể con không chịu đựng được đến hạn của nó đâu’;

Tôi hào hứng thưa chuyện với thầy:

‘Tự lúc bé cho tới lớn con vẫn hay đau ốm thường xuyên, Vì ốm nhiều nên con cũng đã quen hết các loại bệnh trong người kể từ lúc bắt đầu khởi phát cho đến lúc biểu hiện nặng nên con đã tự biết cách để phòng ngừa trước khi nó kịp khởi phát.

Sau đó, con cũng đã học võ nên cũng đã tự biết được cách kiểm tra được những thương tổn trên cơ thể và cũng biết được một ít kinh y dịch lý để hạn chế được những khả năng phát tác của các thương tổn...’;

Thầy gật gù:

‘Chịu khó để ý và chịu khó tìm tòi để hiểu biết đó là một bản tính rất tốt của con và nhờ có khả năng tự hiểu biết mà con cũng đã biết cách để tự cứu lấy bản thân mình. Cũng thật khá khen cho con lắm...’;

Thầy dừng lại một lát rồi lại nói tiếp:

‘Thầy nói cho con biết rõ và con đừng có buồn bởi thầy cũng biết rằng lâu nay con vẫn thường luyện võ để rèn luyện sức khoẻ, cũng nhờ luỵên võ mà con đã có sức chịu đựng tốt hơn để vượt qua được nhiều bệnh nan y mà con đang mắc phải.

Nhưng hiện giờ mạch thành ruột của con đã bị thương tổn rất nặng, từ nay về sau con không được vận động cơ bụng nhiều vì có thể nó sẽ làm cho mạch thành ruột của con bị đứt trở lại và sẽ khó phục hồi hơn.

Hơn nữa, con phải kiêng dè không được uống bia, uống rượu hoặc các chất kích thích có hại cho dạ dày. Nếu có sử dụng các thuốc tây thì con cũng nhớ là phải để ý các loại thuốc không gây hại dạ dày và đường ruột của con’;

Tôi cảm thấy buồn hẳn:

‘Thưa thầy, con cũng đã từng quyết tâm luyện võ để tự rèn luyện thể lực và ý chí cũng như tinh thần của một Võ sỹ đạo, nhưng bây giờ vì sự thể như vậy mà con phải bỏ phí mất bao nhiêu năm trời tập luyện thì con cũng cảm thấy khổ tâm lắm’;

Thầy an ủi:

‘Con là một bậc kỳ tài sau này, con không cần phải kham luỵ quá nhiều thứ làm gì cho mệt tâm can. Con chỉ cần chú tâm nhiều hơn vào sự nghiệp chính của con mà thôi.

Việc ốm đau của con cũng có thời kỳ, thường thì ở giai đoạn đầu vì ta nghĩ rằng con sinh thiếu tháng nên ngay từ lúc sinh ra con đã bị thiểu sinh lực nhưng đến bây giờ thì con cũng phát triển khá hoàn thiện nên nó cũng đã có đà để cho con vượt qua được những giai đoạn nguy hiểm rồi.

Thời gian tới, sức khoẻ của con ắt sẽ tốt lên hơn so với trước đây rất nhiều, con không cần phải tập võ nữa cũng không sao. Chỉ cần con biết kiêng dè khi thời tiết thay đổi hoặc đi lại phải thận trọng để tránh tai nạn là không có gì phải quan ngại cả’;

Những lời khuyên giải hết sức chân tình của người thầy dạy võ đã làm cho tôi hết sức cảm động. Ông vừa là một người thầy dạy võ nên trong ông có đủ những tư chất vô cùng cao quí của một Võ sỹ đạo và lò võ của ông lại ở một miền quê thanh bình nên trong ông cũng có man mác dạt dào một tính cách chân quê rất chân chất và bình dị nhưng cũng rất ấm nặng tình người...

Khuôn mặt ông luôn ngời sáng một tinh thần quật cường của một Võ sỹ nhưng cũng rất hiền từ và độ lượng của một bậc trượng phu cao quí. Tôi nghĩ rằng ông không chỉ là một người thầy dạy võ thuần tuý mà trong ông cũng đã hội đủ những tố chất và cá tính của một Anh tài hiếm có. Nghĩ đến đó tôi mới thấy rằng nhờ cái kiếp nạn lớn ở trong tù mà tôi lại may mắn gặp được một người như ông.

Trong cái hoạ lại gặp được cái may. Trong cái chết cận kề lại tìm được một nguồn sống khác mãnh liệt hơn và tươi sáng hơn. Trong sự bế tắc lại tìm ra được một con đường lớn rộng mở hơn trước mắt mình. Điều đó khiến cho tôi tin rằng trên đời này vẫn còn vô số những người tốt, cuộc đời này vẫn đáng để tôi yêu quí và tha thiết.

Những ngày hôm sau, tôi cũng đã bắt đầu đi lại hoạt bát và nhanh nhẹn như mọi ngày, cứ đến giờ thì thầy dạy võ lại đến kiểm tra bệnh cho tôi và cũng rất yên tâm vì không có biến chứng gì. Tôi vẫn thường đi dạo chung quanh khu vườn của lò võ.

Đó là một khuôn viên rộng rãi và thoáng mát bởi nhiều loại cậy lưu niên có thân rất to và cao, tán là sum suê phủ đầy bóng mát. Trên thân cây buộc đầy các tấm chắn mềm để các Võ sinh tập đấm và tập đá, thi thoảng có thêm các bị cát treo lơ lửng ở khắp nơi làm bia lưu động cho các Võ sinh học cách tấn công và phòng thủ...

Vài chỗ cũng có thêm vài bộ xà đơn và xà kép để các Võ sinh luyện thể hình và cũng có những hố cát để các Võ sinh tập lộn nhào, tập ngã... các Võ sinh ở đây đều luyện tập rất hăng say.

Sự hăng say tập luyện của họ cũng đã đôi lần làm cho tôi bị kích động, tôi thèm khát được tập luyện trở lại như họ. Một nỗi buồn tiếc lại dâng lên trong lòng tôi. Nhưng tôi biết rằng đó là điều mà bây giờ tôi không thể...

Sau một tuần, những vết thương nội tạng của tôi cũng đã lành, chỉ còn những vết thương ngoài da vẫn còn đang hơi đau nhức nên thầy dạy võ bảo với tôi rằng:

‘Nếu không quá bận rộn thì con vẫn có thể tiếp tục lưu lại đây để chữa trị cho khỏi hẳn, thầy cũng muốn có con hàn huyên thi thoảng vì cũng có những điều gì đó thầy cảm thấy ở con rất hợp với thầy’;

Thầy vừa mới nói đến đó thì anh bạn của tôi cũng vừa mới quay lại và dừng xe ngay trước cổng. Trước đó anh bạn tôi cũng đã tranh thủ quay lại thăm tôi hai ba lần và cũng đã biết được tiến triển của tôi nên mừng lắm.

Lần này anh bạn tôi quay lại là chắc chắn có thể đón tôi trở về, thấy thịnh tình của thầy nên tôi cũng chưa muốn cáo từ để trở về nhưng anh bạn tôi nói rằng:

‘Nếu cậu đã thấy đỡ rồi thì cũng nên thu xếp để về vì ở Cơ quan họ cũng đang muốn cậu trở lại để hoàn thành nốt một số thủ tục sau Dự án’;

Tôi đành phải xin phép thầy để trở về, anh bạn tôi lấy ra một gói nhỏ đựng tiền trong đó và đưa trước mặt thầy rồi cung kính nói:

‘Thưa thầy, được thầy cứu chữa giúp cho cậu ấy, đó là ân nghĩa lớn lắm. Trước hết em xin thay mặt để cám ơn thầy và việc thầy lo thuốc thang chữa trị tốn kém như thế nào trước hết em xin thầy cho em được biết để lo liệu. Hiện tại em cứ xin gửi thầy chừng này, nếu thiếu thì xin thầy cứ cho biết, em sẽ cố gắng thu xếp thêm’;

Thầy gạt tay anh bạn tôi lại và nói:

‘Cậu đừng bày vẽ, các cậu cũng đang còn là Sinh viên nên cũng rất hoàn cảnh. Gặp cậu này có phúc lớn nên mới đến tìm tôi để chữa trị và tôi cũng phải vì việc nghĩa mà làm phúc cho cậu ấy.

Cậu cứ giữ lại tiền mà bồi bổ thêm sức khoẻ cho cậu ấy bởi vì bây giờ cậu ấy vẫn còn yếu lắm’;

Nói rồi, thầy lại gọi một môn sinh tới và bảo vào trong tủ thuốc của thầy ra lấy thêm cho tôi vài thang thuốc rồi nói:

‘Con hãy về chịu khó uống thêm mấy thang thuốc này cho khỏi hẳn, trong trường hợp nếu có biến chứng gì nguy kịch thì hãy quay lại. Nếu không thì đừng quay lại làm gì cho vất vả vì đường sá xa xôi’;

Tôi cảm động đến ứa nước mắt và quì xuống dưới chân thầy:

‘Thưa thầy, thầy đã cứu mạng con, công đức lớn của thầy con đã không đền đáp được bằng của cải và tiền bạc, thầy lại không muốn để con quay lại thăm thầy thì con đâu có đành lòng được!’;

Thầy cúi xuống đỡ tôi dậy rồi nói:

‘Con đừng quì như vậy, con là người có tấm thân cao quí sau này. Thầy chỉ là một kẻ võ biền, đừng quì lạy thầy như thế, thầy không xứng đáng để con phải cung kính như vậy’;

Tôi ôm lấy thầy và khóc:

‘Thưa thầy, sau này con có là gì đi nữa thì trong tâm can của con vẫn ghi nhớ rằng thầy là người đã từng cứu mạng con’;

Thầy lại nói tiếp:

‘Con sinh ra vốn trong một dòng dõi quyền quí, sở dĩ vì sa cơ mà con lâm hoàn cảnh khốn khó nhưng mai sau con sẽ lại nối dõi tổ tông để làm nên nghiệp lớn. Thầy chỉ mong rằng lúc ấy con sẽ đưa sức đưa tài để giúp đời, giúp người như những bậc tổ tiên của con đã làm, vậy là thầy cũng đã mãn nguyện lắm rồi’;

Tôi thắc mắc:

‘Thưa thầy, kể từ lúc con sinh ra đến nay, do hoàn cảnh mà con phải lưu tán khắp phương trời, không được trưởng thành nơi con được sinh ra nên không biết được rõ gốc gác tổ tông dòng họ của con.

Hơn nữa, làng quê mà nơi con sinh ra cũng chỉ là một miền quê nghèo, có đáng là gì mà thầy bảo con xuất thân trong Dòng dõi quyền quí’;

Thầy nói:

‘Con có để ý kỹ các môn sinh của thầy không? Con có thể nhận xét được gì ở họ hay không?’;

Tôi trả lời:

‘Thưa thầy, con cũng có gặp các môn sinh của thầy và khi nhìn họ con luốn thấy ở họ một khí chất hiên ngang nhưng cũng rất nghĩa hiệp luôn thể hiện họ muốn đưa sức đưa tài ra để giúp đời’;

Thầy gật gù:

‘Vậy là con cũng có con mắt biết nhìn người, là một may mắn lớn để sau này con biết chọn những người giúp việc cho con. Thầy cũng phải nói thêm với con rằng thầy là một người dạy võ.

Điều quan trọng của người học võ và dạy võ là phải có những đức tính tốt và phải biết làm những việc nghĩa nên thầy cũng phải biết cách đoán nhìn tướng mạo để mà mưu tuyển môn sinh cho đúng với những tố chất cao quí của người học võ.

Nếu không có con mắt nhìn người thận trọng và sáng suốt mà có thể tuyển chọn bất kỳ một kẻ nào đó không có đạo đức thì kẻ đó sẽ lợi dụng võ thuật để làm những việc trái đạo lý thậm chí là tàn ác hại người’;

Tôi nói:

‘Thưa thầy, con hiểu thầy không chỉ là một Võ sư mà còn là người am hiểu cả về tướng số và nhân bản học’;

Thầy gật đầu và nói:

‘Chính vì thế nên kể từ lúc gặp con, thầy đã đọc được gia cảnh của con và biết rõ cả xuất thân quyền quí của con qua ẩn tướng trên khuôn mặt của con nên thầy cũng đã gắng hết sức để chữa trị cho con sớm hồi phục’;

Lại một lần nữa tôi hết sức cảm động:

‘Thưa thầy, ơn này của thầy con rất biết...’;

Thầy cắt lời:

‘Thầy không muốn con phải trả ơn mà thầy chỉ muốn con hẵng biết giữ gìn sức lực và cố gắng phấn đấu vì sự nghiệp cao quí để sau này nếu con trở thành được một nhân tài có ích cho nước và cho đời thì thầy cũng lấy làm mãn nguyện vì trong đời mình cũng đã góp được một việc nhỏ cho đời đó là đã từng cứu sống được con.

Thầy chỉ là một kẻ võ biền nên con cũng thấy đấy, thầy không mong ước gì hơn là dạy dỗ các môn sinh hiểu được đạo của người học võ và thầy dạy võ cũng chỉ để mưu cầu cuộc sống đạm bạc hàng ngày.

Vì thế, chỉ cần, thầy mong rằng sau này con trở thành một người có ích thực sự cho Xã hội là thầy cảm thấy rằng cuộc đời này thầy sống cũng đã không uổng phí’;

Tôi biết rằng tôi cũng không thể thuyết phục được thêm ở thầy một điều gì nên tôi đành phải cáo biệt thầy để xin phép ra về.

Thầy lại nói thêm:

‘Con hãy nhớ rằng con là người mang chân mệnh của kẻ có uy quyền nên con cần phải giữ sự cương trường và phải làm đúng chính đạo, đừng yếu lòng mà bị kẻ khác lợi dụng.

Hơn nữa, con là kẻ đa tài nhưng cũng đừng kham quá nhiều việc vì thầy sợ lực sẽ bất tòng tâm mà làm cho con tiến thoái lưỡng nan và gặp nhiều nguy biến lúc lâm nạn.

Thầy hy vọng rằng những vấp váp sắp tới của con trong cuộc đời cũng sẽ sớm giúp con hiểu được rõ hơn những tâm ý của thầy và cũng giúp con tự trưởng thành để trở thành một kẻ hơn người’./.

 

 

Hà Tây 1994

Tác giả bài viết: Dr Trần Phúc Ánh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết