Điều kỳ lạ - Công ty TNHH Tam Hùng

Điều kỳ lạ

Thứ hai - 14/01/2013 09:43
Hơn ba tuổi, đầu tôi bắt đầu mọc tóc, một kỳ tích thật là hài hước và hiếm thấy bởi vì ngay tối hôm trước mẹ tôi vẫn xoa xoa vào cái đầu của tôi nhẵn thín không một cọng tóc nào, thậm chí không có lấy một sợi lông măng nhưng chỉ sau một hôm, khi thức dậy mẹ tôi bỗng nhìn thấy duy nhất một sợi tóc dài hơn một gang tay mọc ngay chính giữa đỉnh đầu: Sợi tóc mọc quá nhanh trước sự sững sờ quá đỗi của mọi người như một phép thần kỳ diệu nào đó... Sau ba năm tôi mới có thể bò được một cách gắng gượng.

Hơn bốn tuổi tôi mới bắt đầu tập đi với những bước đi vụng về yếu ớt, mẹ tôi càng ái ngại không muốn tôi tập đi vì sợ tôi ngã. Với thân hình quá yếu ớt, mẹ tôi sợ tôi gãy xương mỗi một khi tôi ngã. Điều đó càng khó khăn hơn cho việc tập đi của tôi.

Mặc dầu vậy, mọi người vẫn dìu tôi từng bước một trong cả một thời gian dài gần nửa năm để khi tôi thực sự cứng chân mới có thể cho tôi đi lại tự do một mình, sau gần một năm tập đi tôi mới có thể tự bước đi một cách loạng choạng như kẻ say rượu. Em gái tôi thi thoảng đỡ tôi mỗi khi tôi sắp ngã, nó nhanh nhẹn và hoạt bát hơn tôi gấp bội. Có lẽ lúc đó tôi cũng đã bắt đầu có sự nhận thức khá tốt về mọi thứ xung quanh tôi bởi vì mỗi lần em gái đến đỡ lấy tôi, tôi liền cố hết sức giữ thăng bằng để tự đứng vững với một niềm hãnh diện trước em gái tôi.

Tôi những thầm mong có được sự linh hoạt và cứng cáp của đôi chân như nó, không những vậy, nó hay nói hay cười làm tôi thèm khát muốn được thốt ra dù chỉ là một từ nào đó nhưng mỗi lần tôi mở miệng, không một âm thanh nào thoát ra ngoại trừ tiếng khóc và tiếng cười the thé yếu ớt không rõ thanh âm... Mẹ tôi rầu rĩ vì điều này, có lần mẹ tôi phải đưa tôi đi khám nhưng sau khi khám xong bác sĩ bảo mẹ tôi rằng:

‘Bệnh câm thường đi đôi với bệnh điếc, con chị không bị điếc thì nó sẽ nói được. Chẳng qua vì thể lực nó quá yếu nên mọi giác quan và bộ phận của cơ thể nó chưa kịp phát triển đến mức bình thường mà thôi’.

Mẹ tôi vẫn ngờ vực trước câu trả lời của bác sỹ.

Hàng ngày mẹ tôi cố thử gọi tôi và cố nói chuyện với tôi nhiều hơn nhưng tất cả mọi điều mà mẹ tôi nói với tôi chỉ gây cho tôi sự chú ý đặc biệt để chứng tỏ rằng tôi luôn nghe được mẹ tôi nói nhưng tôi chỉ có thể ú ớ với mẹ tôi hoặc lúc lắc cái đầu mà thôi.

Thế rồi điều gì đến cũng sẽ đến, cũng vào một buổi sáng sớm tinh mơ, khi tôi vừa thức giấc, tôi vừa lay mẹ tôi vừa gọi một tiếng ‘mẹ’ rất nhỏ nhưng cũng đủ để mẹ tôi nghe được. Nghe được tiếng gọi của tôi, mẹ tôi sung sướng choàng dậy ôm tôi vào lòng, những giọt nước mắt của mẹ tôi vỡ ra và chảy xuống ướt đẫm cả cái đầu nhỏ bé với những sợi tóc thưa thớt của tôi. Những ngày sau đó, mẹ tôi và em tôi cùng tôi say sưa líu lo...

 Tôi đã bắt đầu tập nói như vậy, mặc dù tôi biết nói rất chậm nhưng khi tôi bắt đầu nói được thì hầu hết những từ ngữ thông dụng mà những đứa trẻ ở tuổi tôi có thể nói được thì tôi cũng có thể nói được bằng hết.

Chỉ trong vài ngày sau khi tôi nói được một từ đầu tiên thì tôi cũng đã chuyện trò được với tất cả mọi người bằng ngôn ngữ thông dụng mặc dù có hơi ngọng nghẹo. Mọi người hết sức kinh ngạc nhưng thực ra cũng chẳng có gì lạ bởi vì mặc dù nhiều năm trước đó tôi không nói được nhưng tôi vẫn nghe được và vẫn hiểu được những gì mọi người nói với tôi.

Tôi không nói được là có lẽ vì thanh quản của tôi chưa điều tiết được hoặc chưa phát triển được khả năng phát âm, nhưng khi tôi bắt đầu tự điều tiết được thanh quản để nói thì cũng có nghĩa rằng tôi chỉ cần nói là có thể nói được tất cả.

Tuy thế, điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn là ở chỗ tôi có thể đọc sách ngay sau khi tập nói. Bởi mẹ tôi có một người chị gái cũng có một cậu con trai đầu lòng hơn tôi một tuổi đã đến tuổi đi học, hàng ngày anh ấy tập đọc thì tôi vốn là một đứa trẻ rất hiếu kỳ nên thường lắng nghe anh ấy học bài và vẫn thường mon men đến gần để xem mặt chữ một cách chăm chú. Cũng vì lẽ đó, tôi cũng đã có khả năng tập đọc không kém anh ấy.

Tình cờ phát hiện được sự hiếu kỳ của tôi, mẹ tôi đã mua cho tôi vài cuốn truyện tranh và một cuốn sách học vỡ lòng. Việc học đọc học nói của tôi trở nên nhanh hơn cả anh họ của tôi.

Chưa đầy một năm sau, lúc tôi vừa lên năm tuổi, vì quá thích học chữ mà mẹ tôi không còn cách nào hơn đành phải gửi tôi vào học lớp một.

 

1974

Tác giả bài viết: Dr Trần Phúc Ánh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết