Lên đài - Công ty TNHH Tam Hùng

Lên đài

Thứ hai - 14/01/2013 23:18
Cho đến khi vào học Đại học Sư phạm Huế, tôi vẫn tiếp tục ghi danh vào học võ ở một lớp võ ngay trong trường mặc dù trước đó tôi từng bị các lò võ khác đuổi khỏi võ đường vì can tội ‘có năng khiếu giết người’.

Thực tình là tôi không cố ý gây thương tích nặng cho bất kỳ ai mỗi khi giao đấu với tôi nhưng vì tôi cũng tự biết rằng mình vốn có thể lực yếu nên không thể trụ sức lâu dài với bất kỳ cuộc đọ sức nào chẳng hạn như là khi lâm phải những trận đấu quyết tử với những kẻ có dã tâm giết người như trộm cướp và lưu manh hoặc không may bị bọn côn đồ gây sự: Vì thế, tôi đã tìm nhiều sách Đông y để tìm hiểu tác dụng của từng Huyệt đạo trên cơ thể con người và đặc biệt là những huyệt đạo hiểm yếu để quyết tâm luyện tập và tập trung những đòn đánh của mình vào các tử huyệt của đối phương và sự tập luyện của tôi lâu dần cũng thành quen và trở thành một thứ bản năng nguy hiểm.

Bởi thế trong hầu hết các trận giao đấu để thi lên đai và lên đẳng cho các lớp võ, các Võ sinh đồng môn thường không may bị tôi hạ gục vì những đòn đánh ác hiểm, đó là điều tối kỵ của người học võ.

Mặc dù tôi không cố ý nhưng do cách luyện tập của tôi chỉ vì một mục tiêu tự vệ hợp với thể lực của tôi đã vô tình biến tôi trở thành một tên sát nhân thực thụ nếu những Võ sinh bị trúng đòn của tôi không được các Võ sư chữa trị kịp thời.

Trong những Võ phái mà tôi từng học, Võ phái nào tôi may mắn được học lâu nhất là chỉ được qua bốn kỳ thăng đai tức là lên được ‘Đệ nhất đẳng’ và được gọi chính xác là ‘Hồng đai Đệ nhất đẳng’ (các Võ phái Việt nam và Thiếu Lâm – Trung Quốc thường có bốn màu đai: Bắt đầu vào học thì mang đai đen, thăng đai lần thứ nhất sẽ được lên đai xanh, thăng đai lần thứ hai sẽ được lên đai vàng và lần thứ ba sẽ là đai đỏ tức là đã lên được một đẳng. Hết một đẳng thì sẽ lên Hồng đai với một vạch rồi Hồng đai hai vạch và Hồng đai hai vạch sau đó sẽ là Hồng đai ba vạch và cuối cùng sẽ lên Nhị đẳng rồi Tam đẳng, Tứ đẳng...), Võ phái nào nào không may mắn thì chỉ qua được một kỳ thăng đai tức là chỉ lên đai xanh.

Bởi vì cứ đến mỗi kỳ thi thăng đai thì tôi phải bắt cặp để giao đấu với một Võ sinh khác có cùng thể lực nhưng trong khi giao đói không bao giờ tôi tự làm chủ được cách ra đòn của mình mà luôn ra đòn theo cách tập luyện của mình đã trở thành thói quen và gần như trở thành một bản năng nguy hiểm đã khiến cho các Võ sư phát giác được ‘năng khiếu giết người’ của tôi:  Lò võ nào mà tôi biết tự kiềm chế được bản năng mình thì cũng chỉ được đôi ba lần mà thôi nghĩa là tôi chỉ qua được vài ba lần thăng đai là lại bị đuổi.

Mặc dầu vậy, tôi không quan trọng là tôi học võ để lên được mấy đai và mấy đẳng mà điều quan trọng là tôi cốt để rèn luyện sức khỏe và dũng khí can trường của một đấng nam nhi.

Thời kỳ ấy, các sinh viên cùng trường cũng rất có phong trào học võ bởi vì mỗi khi được thi triển một bài quyền cước trước mặt phái nữ thì ngay lập tức phong độ của một bậc nam tử sẽ được phát tiết khiến cho phái nữ phải động lòng và đó cũng là một lợi thế bậc nhất để chiếm được sự ngưỡng mộ của phái nữ.

Một phần nữa, sự kiêu hùng của những chàng trai mới lớn luôn muốn tỏ ra mình là một người hùng để có thể lên mặt với bất kỳ ai dù đó là cùng phái hoặc khác phái.

Đó cũng chính là một trong những tính cách xấu và đáng sợ nhất của những chàng trai mới lớn bởi nó dễ kích động cái ‘thú tính’ vốn đang tiềm ẩn ở bất kỳ ai vào bất kỳ lúc nào.

Cũng vì điều đó, trong những năm tháng mà tôi từng học ở Đại học Sư phạm Huế, đã có không ít những vụ ‘bạo lực sinh viên’ do những sinh viên quá khích gây ra mà hậu quả của nó là nhiều người dân thường phải bị trọng thương hoặc uổng mạng...

Tuy nhiên, mỗi khi những người đã được học võ có đẳng cấp càng cao thì họ càng thấm nhuần được ‘Tinh thần Võ sỹ đạo’ thì lúc ấy họ mới trở thành những bậc Quân tử thực sự: Những lúc ấy họ không còn là nỗi khiếp sợ của bất kỳ ai bởi họ biết nhường nhịn và biết phân biệt chính lý để quyết định và làm chủ hành động của mình.

Rốt cuộc vẫn đáng sợ nhất là những Võ sinh mới bắt đầu ti toe học được vài bài quyền sơ đẳng, những lúc ấy các Võ sỹ nửa mùa ấy cứ tưởng rằng mình là ‘Đệ nhất thiên hạ’ nên lúc nào cũng muốn được ra oai và lúc nào cũng bị kích động một cách dễ dàng.

Đã nói đến học võ thì phải nói đến sự tập luyện, tôi cũng như các sinh viên cùng học võ đều phải tập luyện thường xuyên kể cả trên võ đường trong giờ học võ và cả ngoài giờ học võ ở tại sân trường.

Mỗi khi nhìn thấy tôi tập võ là các ‘Võ sỹ nửa mùa’ ấy lại cảm thấy ngứa con mắt bởi họ cảm thấy cái thân hình còm nhom của tôi mà vẫn cứ muốn ‘yếu vẫn cứ đòi ra gió’ cho nên bọn họ luôn tìm cách để khiêu chiến.

Tôi nhiều lần bị buộc phải đánh trả ngoài mong muốn bởi vì trong khi đang tập, có một vài sinh viên giả vờ làm bộ như làm sai động tác và cứ nhằm tôi mà ra đòn làm như vô tình đánh trúng vào tôi.

Nhiều lần vì tôi không để ý mà đã bị trúng đòn khiến tôi đau đớn nhưng rồi sau đó tôi đã bắt được ‘thóp’ của bọn họ nên cứ để ý nếu bọn họ sán đến gần thì hoặc là tôi sẽ tránh ra xa hoặc là phải chú ý đến mục tiêu ra đòn của bọn họ.

Kỳ thực mà nói, tuy rằng tôi chỉ có thân hình còi cọc nhưng những đường quyền pháp mà tôi thi triển cũng khiến cho họ dè chừng mà không dám đụng độ trực tiếp.

Thế rồi sau một thời gian cùng tập luyện gần cạnh nhau, những võ sinh khác thường xuyên để ý các thủ pháp và chiêu thức của tôi và cảm thấy hình như võ thuật của tôi không có gì đáng sợ, cùng lắm là ngang ngửa bọn họ và thậm chí là có thể thua họ.

Vậy là một trong số bọn họ đã hạ quyết tâm thách đấu với tôi, tôi khước từ không muốn giao đấu. Kẻ giao đấu tỏ ra ngạo mạn phỉ báng:

‘Mày sợ à ?

Học võ mà không dám đấu thì làm sao có thể gọi là võ sỹ ?’;

Tôi mặc kệ cho sự khiêu khích của hắn và lảng tránh ra hơi xa hơn một chút, thấy vậy hắn càng hăng tiết vịt làm tới :

Hắn rê đít lướt lại gần tôi hơn nữa: Nhìn màu áo trắng của bộ Võ phục hắn đang mặc và tên Võ phái ghi sau lưng Võ phục của hắn tôi biết là hắn học Teakwondo, nhìn vào cái đai vàng mà hắn đang đeo tôi biết rằng hắn chỉ mới thăng đai một lần và tôi cũng biết rằng lợi thế của Teakwondo là cước pháp tức là các đòn đá nên tôi biết rằng khi hắn rê đít lại gần tôi là hắn sẽ tung đòn đá giống hệt Bàn long cước mà các phái Võ Việt nam hoặc Thiếu Lâm – Trung Quốc vẫn thường dùng:

Chỉ có điều khi ra đòn cước thì các Phái Võ Việt nam hoặc Trung Quốc chỉ nhằm Thượng vị trở xuống nhưng Karatedo hoặc Teakwondo thì thường nhằm vùng ngực trở lên và thông thường nhất vẫn là nhằm vào mặt của đối phương bởi đó là những đòn phủ đầu quyệt liệt để dằn mặt đối phương và chiếm thế thượng phong.

Bởi vậy, tôi đã quyết định không để cho hắn chiếm thế thượng phong, ngay lập tức khi hắn vừa mới lướt lại sát người tôi với khoảng cách một bộ vừa đủ để hắn tung đòn đá chân phải của hắn táng vào mặt tôi:

Tôi nhanh nhẹn di chuyển nửa bộ hơi chéo sang trái và hướng tới trước sát vào người hắn và chân phải của tôi đá chặn vào chân trái của hắn đang đứng trụ trong lúc chân phải của hắn mới được tung lên giữa chừng khiến cho hắn mất đà không thể tung được đòn đá vào người tôi và ngay trong lúc người hắn đang bị chao đảo thì tôi lướt thêm nửa bộ nữa để áp sát người hắn và giật cùi chỏ phải vào mặt, đúng vào cạnh mắt của hắn hắn khiến mắt hắn nổ đom đóm và hắn tối tăm mặt mũi.

Tôi lùi lại để nhường cơ hội cho hắn lấy lại được thế thủ và tĩnh tâm suy nghĩ lại những hành động của hắn nhưng ngược lại hắn đã không tự biết giành cho hắn cơ hội ấy để ‘biết ăn năn’ mà ngay khi tôi vừa thối lui thì hắn cũng vừa kịp nhìn thấy khoảng cách giữa tôi và hắn đủ để hắn tặng cho tôi một cú đấm nặng nghìn cân vào mặt nên hắn nghĩ rằng tôi không có kinh nghiệm giao đấu mà đã tạo ra sơ hở ấy: Hắn không bỏ lỡ cơ hội ấy và cú đấm tay phải của hắn đã nhằm thẳng vào mặt tôi mà hướng tới.

Ngay lúc ấy, vừa nghe tiếng gió rít sát vào mặt, tôi hơi cúi xuống đồng lúc xoay người một trăm tám mươi độ theo chiều ngược kim đồng hồ và tay trái tung một cú đấm ‘thôi sơn cổn cầu’ xoáy ngược ra sau lưng cũng theo hướng người tôi đang xoay và giáng đúng mõm của hắn.

Một tiếng rắc kèm theo cả tiếng thét đau đớn của hắn vang lên cùng lúc sau lưng tôi:

‘Ối !’ ;

Nắm đấm của tay trái của tôi cũng có cảm giác đau vì đánh vào phần cứng của hắn, từ miệng hắn ộc ra một dòng máu đỏ khiến hắn ôm cái miệng đầy máu rồi ngồi thụp xuống đất và quằn quại, các võ sinh đang tập đang đứng gần đấy cũng nhào tới xem vết thương của hắn rồi nhìn tôi hoài nghi.

Tôi nói với bọn họ:

‘Ngay từ đầu tớ đã không nhận lời khiêu chiến của hắn, chỉ tại hắn hung hăng quá thôi. Tớ không muốn khiêu chiến với bất kỳ ai khác !’;

Vậy nhưng cái thói ngông cuồng không chừa một ai, một bận khác, trong lúc tôi đang tập võ cùng vài sinh viên khác ở sân trường cũng vào buổi tối, một sinh viên khác lại muốn được thử sức với ‘con mèo hen’ như tôi:

Lần này, trước khi ra lời thách đấu, cậu ta đã phô diễn một bài quyền pháp của để thị uy, nhìn bộ Võ phục màu đen sì của hắn thì tôi biết là hắn học một Võ phái nào đó của Thiếu Lâm hoặc của Võ Việt nam và cái đai màu vàng hắn đang khoác trên lưng áo tôi biết rằng hắn cũng đã lên đai hai lần và đã lên gần đến Đệ nhất đẳng:

Vì trời tôi nên không nhìn được cái ‘mề đay’ gắn trên ngực áo của hắn để biết chính xác môn phái của hắn là gì nhưng nhìn những cú đá ‘tảo địa cước’ và ‘xuyên sơn cước’ của hắn quét sát đất một cách lả lướt và rất uyển chuyển nên tôi đoán có lẽ là hắn học Hồng môn Thiếu Lâm và xem qua cách thi triển quyền cước của hắn thì tôi cũng hơi giật mình vì chứng tỏ hắn cũng đã rất có nghề xứng đáng với cái đai vàng mà hắn đang thắt ở lưng áo.

Tôi từng biết sự lợi hại của các đòn cước (đòn chân, tức là các đòn đá) của Teakwondo và Karatedo là thường nhằm vào thượng vị của đối phương trở lên:

Những đòn đánh ở trên cao thường có lợi thế là giúp cho kẻ ra đòn có thể phát huy được sức mạnh tối đa của đòn đánh nhưng nhược điểm lớn nhất là có thể làm cho kẻ ra đòn dễ bị mất khả năng phòng thủ trong lúc tấn công thì lợi thế của Thiếu Lâm và Võ Việt nam Cổ truyền là nhằm thượng vị trở xuống tức là ra đòn ở dưới thấp nên thường khiến cho đối phương khó tránh đòn và càng khó phản đòn.

Bởi thế, khi biết được các ưu thế lợi hại của Thiếu Lâm và của các phái Võ Việt nam Cổ truyền thì tôi mới có cảm giác rằng ‘thằng này rất khó nhằn’, vì tôi đã biết được gần hết các lợi điểm của các môn phái ‘Hắc y’ mặc Võ phục đen (tất cả các Võ phái thuộc Thiếu Lâm hoặc Võ Việt nam Cổ truyền đều mặc Võ phục đen) nên tôi biết rằng sẽ rất khó đối phó với hắn khiến tôi phần nào hơi lo lắng trước sự thách đấu của hắn cho nên tôi cố tìm cách khước từ vì sợ hắn thật sự chứ không phải vì ‘Tinh thần Võ sỹ đạo’.

Nhưng dường như những kẻ đã chủ động ra lời thách đấu thì sẽ không bao giờ dành cho kẻ bị khiêu chiến cơ hội để thoái từ:

Hắn cũng vậy, cho dù đầu gối của tôi đã hơi bị khuỵu xuống vì khiếp sợ hắn và tôi vẫn cố làm ra vẻ rất dõng dạc để nói lời khước từ của hắn (bởi nếu tôi càng tỏ ra sợ hắn thì hắn sẽ càng được nước để lấn tới) nhưng hắn vẫn lăm lăm nhằm vào tôi để chuẩn bị ra đòn, tuy nhiên hắn vẫn đề phòng nên vẫn đang giữ khoảng cách với tôi ở ngoài hai bộ.

Tôi rủa thầm trong bụng :

‘Mẹ kiếp, mặc dù hắn chưa ra đòn thật sự nhưng với cái động thái của hắn cứ lăm lăm vậy thì không ai có thể không sẵn sàng phòng thủ’ ;

Bởi vậy, bỗng nhiên tôi phải xuống tấn để phòng thủ theo một bản năng tự vệ, hắn nhìn thấy tôi xuống tấn thì nghĩ rằng tôi đã sẵn sàng:

Cũng giống như bất kỳ một kẻ quá khích nào, ngay lập tức hắn lao vào tấn công phủ đầu tôi để chiếm thế thượng phong.

Chưa kịp nhìn thấy hắn ra đòn gì với tôi nhưng ngay lúc ấy tôi vẫn kịp nhìn thấy hắn lướt sát vào tôi và rút ngắn khoảng cách giữa hắn và tôi xuống dưới một bộ với khả năng di chuyển theo đúng thủ pháp của một Võ sỹ nhà nghề lanh lẹ như một con mèo:

Cái bộ Võ phục đen thui của hắn cộng với thân thủ uyển chuyển và nhanh nhẹn của hắn trong đêm tối bỗng trở nên rất huyền diệu khiến hắn giống như một con mèo đang lao vào để vồ một con chuột không sai chút nào khiến tôi vẫn còn kịp thần phục hắn:

‘Mẹ kiếp, đúng là rất lợi hại’;

Và cứ ngỡ rằng tôi vẫn phải trơ người ra để làm bị thịt cho hắn ra đòn thì bỗng nhiên một bản năng tự vệ của tôi bất ngờ được phát tác khiến cho tôi vừa ngã người ra đằng sau để tránh được tất cả mọi đòn đánh của hắn đồng thời vừa xoay người lật úp lưng lại để ngã nằm úp xuống cùng lúc chân phải của tôi táng ngược lại phía sau giống như cú đá ‘hổ vĩ cước’ với mũi chân phải của tôi vô tình chọt đúng bộ hạ của hắn khiến hắn ngã lăn quay ra đất và ôm lấy bộ hạ kêu la vật vã.

Quả thật, phản đòn của tôi ngoài khả năng xử trí bằng lý trí của tôi bởi lúc ấy tôi đã cảm nhận được rằng tôi sẽ bị đo ván ngay từ khi hắn mới ra đòn với chiêu đầu tiên nhưng ngay khi mà trực giác của tôi cảm nhận được tính mạng của tôi đang bị đe dọa thì bản năng tự vệ của tôi được khai mở kịp thời và đã giúp tôi tự cứu được vận mệnh của mình.

Lại một lần nữa tôi phải nói với những sinh viên bên cạnh rằng ‘tôi không cố tình giao đấu, chỉ vì hắn ta quá khích đã lao vào tôi mà hắn phải chịu hậu quả như vậy, đó là kết quả ngoài mong muốn của tôi’.

Liên tục sau đó, tôi phải bất đắc dĩ với nhiều trường hợp khác và dĩ nhiên là có nhiều trận tôi bị thua nhưng cũng có nhiều trận những sinh viên quá khích đã bị trúng đòn hiểm của tôi hoặc mặc dù có nhiều trường hợp tôi bị trúng đòn trước nhưng ngay sau đó tôi đã phản đòn và cũng khiến cho kẻ hiếu chiến bị trọng thương.

Cho dù tôi thua hay thắng nhưng nhiều sinh viên khi được mục kích trực tiếp hoặc được kể lại những trận đấu ‘không cân sức’ của tôi thì họ cũng cảm thấy gờm bởi không phải là họ sợ đòn đánh tôi mạnh mẽ mà là vì đòn đánh của tôi rất hiểm ác.

Nhờ vậy, có một lần, khi tôi đang từ trên Giảng đường về Ký túc xá thì bỗng nhiên nhìn thấy một đám sinh viên đang đuổi theo một người đàn ông mà sau này tôi được biết rằng vì ông ta đi xe máy vào Ký túc xá mà không tắt máy khiến cho các sinh viên bị gây ồn nên đã có một sinh viên lao ra đạp đổ xe của người đàn ông ấy rồi ngay sau đó lập tức hàng loạt sinh viên khác cũng ‘xuống giường’ để bạo hành người đàn ông ấy.

Khi vừa kịp nhận thức được rằng ‘đụng độ với sinh viên là không phải chuyện đùa’ thì người đàn ông liền cố sống cố chết để bỏ chạy thục mạng vì lúc ấy người đàn ông không còn đủ lý trí để nhận thức rằng phải chạy đường nào cho thoát.

Mà cũng có thể nói rằng nếu một ai đã vô phúc bị sinh viên đuổi đánh thì có thể khẳng định một câu xanh rờn rằng ‘chỉ có đường chết’ bởi chạy đi đâu cũng chết: Không ai có thể dám đứng ra ngăn cản sinh viên để bảo vệ cho kẻ xấu số đang bị sinh viên đuổi đánh và bạo hành chỉ trừ có một số sinh viên cấp tiến và có đủ uy tín để khuyên giải bọn họ mà thôi.

Vì thế, trong khi bỏ chạy theo bản năng và khi chạy gần tới trước Ban Giám hiệu thì người đàn ông bị một sinh viên đuổi kịp và quật ngã vậy là những sinh viên khác nhào đến và thôi thì kẻ đấm người đạp một cách không thương tiếc khiến cho người đàn ông xấu số kia chỉ sau một trận đòn phủ đầu đã ‘tả tơi hoa lá’máu me bê bết đầy người.

Lúc tôi vừa đến nơi, lách được vào giữa đám đông sinh viên đang vây quanh thì người đàn ông xấu số đang nằm thở thoi thóp dưới đất và tôi vừa kịp nhìn thấy một sinh viên đang đứng bên cạnh người đàn ông, một chân đạp lên bụng của người đàn ông và một chân vẫn đứng dưới đất rồi một tay quờ ra sau lưng để lôi ra một cặp nhị khúc được giắt ở sau thắt lưng và bắt đầu vung ngược lên vai để một đầu côn vít xuống cặp vào nách và tay kia luồn xuống dưới nách phía trước bụng để chộp vào đầu côn đang nằm gọn dưới nách và đang ở trong tư thế chuẩn bị ra đòn.

Tôi đã đoán được rằng nếu cậu sinh viên cầm cây côn nhị khúc kia ra đòn thì đường côn của cậu ta sẽ nhè đầu người đàn ông xấu số để giáng thẳng xuống, lúc ấy tôi đang đứng quay mặt vuông góc với cậu sinh viên quá khích đang cầm côn và ngang lưng chừng thân người đàn ông thì sẽ rất có lợi thế để đánh chặn và đoạt được cây côn trong tay cậu ta khi cậu ta ra đòn tức là nếu đường côn của cậu sinh viên bổ xuống đầu người đàn ông thì tôi có thể tung một cú đá vuông góc với đường côn ấy là có thể móc được vào đoạn dây nối giữa hai đầu côn và sẽ cướp được cây côn của cậu ta mà tôi không hề bị đầu côn kia đập vào.

Ngay lập tức, khi cậu sinh viên quá khích vừa buông bàn tay giữ đầu côn ở dưới nách thì tôi cũng đã biết rằng cậu ta bắt đầu ra đòn và đầu côn ở dưới nách được vung nhanh từ dưới nách lên phía trên vút qua đầu cầu sinh viên cầm côn và đang trên đà quật xuống đầu người đàn ông... :

Người đàn ông vừa kịp nhìn thấy đường côn đang bổ xuống đầu mình thì vô cùng hoảng sợ định nhỏm đầu dậy và tránh sang bên cạnh nhưng có lẽ là đã bị trọng thương và quá khiếp đảm nên ngay sau đó gục đầu xuống và ngất lịm.

Cùng lúc ấy, khi vừa nhìn thấy đường côn bổ xuống ngang tầm thượng vị (ngang ngực) của tôi và của cậu sinh viên quá khích thì cũng ngay lúc ấy tôi quyết định đánh chặn đường côn bằng cách tung một cú đá ‘kim tiêu cước’ nhằm điểm giữa sợi giây nối của hai đầu côn để chặn lại.

Đường côn đang trên đà bổ xuống bị cú đá của tôi chặn lại ngay giữa đầu dây nối giữa hai đầu côn nên đầu côn kia vẫn theo đà của đòn đánh mà tiếp tục quay một vòng do sợi dây nối của hai đầu côn bị vướng vào chân tôi và cuốn vào bàn chân tôi, vậy là đầu côn kia quay vòng qua chân tôi theo chiều từ trên xuống rồi lại vòng qua chân tôi theo chiều từ dưới lên và cuối cùng đập luôn vào tay của cậu sinh viên kia khiến cho cậu ta phải buông ngay đầu côn còn lại đang cầm trên tay: Cây côn nhị khúc tuột khỏi tay cậu sinh viên và theo đà tiếp tục bắn lên phía trên theo hướng bàn chân của tôi vẫn đang tung lên.

Không bỏ lỡ cơ hội, tôi nhanh tay chộp luôn cây côn nhị khúc khi nó vừa hết đà và đang chuẩn bị rơi xuống trước con mắt sững sờ của đám đông sinh viên quá khích đang xúm xít vây quanh.

Khi cây côn nhị khúc vừa rơi gọn vào tay, không để cho lũ sinh viên kịp lấy lại được tinh thần, tôi vung côn múa tít xung quanh mình khiến lũ sinh viên quá khích đang xúm xít quanh tôi và người đàn ông phải dạt ra.

Lúc đang múa cây côn, tôi mới bất chợt cảm thấy hoảng sợ bởi biết đâu trong số các sinh viên ấy sẽ có những ‘Võ sỹ gạo cội’ tức là những võ sỹ có đẳng cấp cao cũng đang đứng đó và sự chống đối của tôi trước sự hành hung của bọn họ đối với người đàn ông xấu số kia sẽ khiến cho họ càng bị quá khích hơn và họ sẽ quay sang trút tất cả bạo lực mà họ đang hăng tiết lên người tôi thì chắc chắn rằng tôi sẽ bị đánh cho tan xác giống như người đàn ông xấu số đang nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất bên cạnh chân tôi.

          Ý nghĩ vừa mới thoáng qua bất chợt khiến tôi suýt nữa thì quẳng luôn cây côn nhị khúc mà bỏ chạy thục mạng nhưng ngay lúc ấy tôi cũng đã kịp phân tích được tình huống:

Nếu đã là những Võ sỹ đẳng cấp cao thì họ luôn thấm nhuần được tinh thần Võ sỹ đạo và họ sẽ luôn cẩn trọng hành động của họ, không bao giờ họ dễ dàng bị kích động để manh động bạo lực giống như lũ sinh viên quá khích đang vây quanh tôi và người đàn ông.

          Nghĩ vậy, tôi tin chắc rằng những sinh viên đang vây quanh chỉ là những cậu sinh viên bình thường hoặc chỉ là những ‘Võ sỹ nửa mùa’ thôi!

Tôi đã lấy lại được can đảm để tiếp tục cầm chắc cây côn nhị khúc trong tay và để chắc chắn hơn tôi đảo mắt một vòng qua tất cả các sinh viên và nhìn những cái bản mặt hăng tiết vịt mà không có chút ‘tanh’ nào của những kẻ có Võ lực đáng sợ thì tôi đã nắm chắc phần thắng rằng sẽ không có sinh viên nào dám động vào tôi mỗi khi tôi đã cầm chắc cây côn.

          Trong đám sinh viên quá khích cũng có một vài cậu đã từng bị tôi cho nếm đòn ‘cải sinh hoàn tử’, lẽ dĩ nhiên là các cậu ấy vẫn chứng nào tật nấy, vì bị quá khích nên mới khiêu chiến với tôi và cũng vì bị quá khích nên mới đuổi theo người đàn ông xấu số này cho nên lẽ thường gần như phần lớn những cậu đã từng bị xơi phải đòn hiểm của tôi đều có mặt ở đó.

          Ngay lúc ấy, một cậu sinh viên quá khích từng bị ăn đòn của tôi đã cầm tay kéo vài cậu sinh viên ở bên cạnh lảng ra và nói với chúng rằng ‘thằng này thường ngày vẫn rất hay ra các đòn đánh rất hiểm nên rất khó chọi, bây giờ hắn lại có cây côn nhị khúc nữa thì không dễ đối phó đâu’: Vậy là lũ sinh viên quá khích lần lượt tản ra định bỏ về.

Tôi gọi giật giọng:

          ‘Gọi xe cấp cứu đưa ngay người đàn ông này vào viện !’;

 

Huế 1991

Tác giả bài viết: Dr Trần Phúc Ánh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết