Thức dậy - Công ty TNHH Tam Hùng

Thức dậy

Thứ ba - 15/01/2013 17:03
Mới còn sáng sớm, tôi đã thức dậy vì về mùa đông tôi rất khó ngủ, tôi loay hoay trước cửa phòng của Sanyoung để ý lắng nghe từng tiếng động nhỏ xem Sanyoung đã dậy chưa.

Hồi lâu tôi mới mạnh dạn gõ cửa nhưng chỉ gõ nhẹ để nếu Sanyoung chưa dậy thì vẫn không bị quấy rầy vì tiếng gõ cửa của tôi. Sau tiếng gõ cửa, cánh cửa bật mở, Sanyoung đã rất tươi tỉnh và vồn vã kéo tôi vào phòng rồi ôm lấy tôi và hôn tôi rất tha thiết:

좋아요?’ (Chô – ài – ô: Có tốt không?);

Ý muốn hỏi tôi có ngủ ngon không, tôi vui vẻ đáp lại mặc dầu tôi rất mệt nhưng vẫn cố dấu sự mệt mỏi và căng thẳng của mình vì mất ngủ:

좋아요! 고맙습니다!’ (Chô – ài – ô, Khuô – máp – sưm – ni – ta: Rất tốt! Cám ơn em!);

Tôi cũng bắt đầu hôn vào má Sanyoung và định lần tìm đôi môi của Sanyoung nhưng Sanyoung đã buông tôi ra và kéo tôi lại gần cái tủ nhỏ đang để các đồ trang điểm của Sanyoung, với tay lấy chiếc lược và chải lại mái tóc lúc nào cũng ‘rối tổ cu’ bù xù của tôi.

Tôi giật mình chỉ vì chẳng bao giờ để ý đến đầu tóc của mình mà đã bị nhiều cô bạn gái bỏ rơi: Chỉ vì những lý do rất đơn giản là mình không tự biết quan tâm chính bản thân mình...

Mà thực ra, vì tóc tôi rất mềm, cho dù có được chải chuốt rất cẩn thận trước khi ra khỏi phòng đến đâu đi nữa thì sau khi ra khỏi phòng chỉ cần bị gió lùa vài phút thì trên đầu tôi có bao nhiêu tóc là bấy nhiêu sợi trở nên xoắn tít trên đầu của tôi.

Sau khi chải tóc cho tôi xong, Sanyoung dùng hai tay ép ép lên hai mái tóc của tôi để cho những lớp tóc của tôi không bị cộm lên.

Tôi vòng tay ôm lấy lưng và cổ của Sanyoung đứng lặng một hồi lâu rồi từ từ đẩy nhẹ Sanyoung xuống giường, Sanyoung ngoan ngoãn nằm im và đôi mắt mở to ngắm nhìn tôi đằm thắm:

Tôi buông lỏng cả hai tay để toàn bộ sức nặng của thân thể tôi đè hẳn lên ngực của Sanyoung vì tôi muốn được cảm nhận sức sống tươi trẻ của Sanyoung đang căng lên một cách mãnh liệt ngay dưới lồng ngực của tôi.

Tôi cảm nhận được những nhịp đập từ trái tim của Sanyoung và hơi thở của Sanyoung đang bị dồn ép bởi sức nặng của tôi: Sanyoung thở hơi khó khăn. Tôi vẫn mặc, bởi điều đó không làm cho Sanyoung khó chịu trong tâm trí và trong tình cảm Sanyoung dành cho tôi.

Sanyoung vòng tay vít đầu tôi gục vào vai cô và thầm thì bên tai tôi những điều cô muốn nói và muốn hỏi:

Sanyoung hỏi tôi đã từng sống như thế nào trong suốt mười năm qua. Tôi đã kể lại cho Sanyoung tất cả những thành bại của cuộc đời mình mà thực ra thành thì ít mà bại thì nhiều.

Kết thúc ‘tự truyện’ của mình, tôi hỏi Sanyoung nửa đùa nửa thật ‘Tại sao em chưa bao giờ hỏi anh đã lập gia đình hay chưa!?’. Sanyoung trả lời tôi rằng ‘Nếu tôi đã lập gia đình thì điều đó cũng không làm thay đổi tình cảm mà Sanyoung đã từng dành cho tôi trong mười năm qua, bởi Sanyoung quí trọng tôi và thương tôi như một đứa em gái nhỏ với một người anh trai’.

Những giọt nước mắt vỡ ra trên khoé mắt của Sanyoung bởi Sanyoung nói rằng ‘Bố em vẫn thường nói, anh chưa bao giờ biết tự quan tâm đến bản thân mình. Con người anh chỉ sống thuần tuý vì sự nghiệp, lý tưởng và chuyên môn của anh.

Nếu anh sống trong môi trường của những người làm chuyên môn thuần tuý thì anh mới có thể phát huy được năng lực của mình.

Nhưng nếu anh sống trong Thương trường thì anh không đủ khả năng để đối chọi. Anh thất bại vì anh không biết chinh phục Thương trường’.

Tôi vuốt vuốt những sợi tóc loà xoà trên trán Sanyoung rồi lại gục đầu xuống vai Sanyoung như muốn được thổn thức, nhưng tôi kịp dằn lại bởi tôi tự nghĩ ‘Chẳng nhẽ mình lại phải khóc trên vai một cô bé mà cách đây mười năm mình đã từng là một người anh lớn của cô bé ư!?’. Và giờ đây tôi cũng là một bậc đại trượng phu hơn Sanyoung những mười hai tuổi, tôi không thể thể hiện sự hèn đớn của mình với Sanyoung.

Tôi muốn quên đi những mối tình đã tan vỡ trong cuộc đời và chỉ muốn trọn cuộc đời này luôn được ở bên cạnh Sanyoung.

Sanyoung hôn đằm thắm vào má tôi, những nụ hôn vừa rất đỗi tha thiết nhưng cũng rất nhẹ nhàng tựa hồ như Sanyoung không muốn làm tôi bị đau vì những nụ hôn của mình.

Những cái hôn của Sanyoung đã khiến cho cuộc đời tôi như được đánh thức bởi một tâm hồn tươi trẻ và tình cảm ấm áp của Sanyoung. Tay tôi như muốn vân vê hai ‘trái đào tiên’ đang chín mộng và căng tròn trên ngực của Sanyoung để được cảm nhận ở Sanyoung sự Thi vị của Thiên nhiên và Tạo hoá đã ban cho con người mà Men vị ngọt ngào của Sự Sống đang trào dâng nhưng tôi đã kịp từ bỏ ý định điên cuồng đó bởi tôi hiểu rằng đó là ‘trái cấm đầu mùa’ không phải để cho tôi tự ý hái khi bất chợt thèm khát...

 

Sapa 2004

Tác giả bài viết: Dr Trần Phúc Ánh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết