Tù tội - Công ty TNHH Tam Hùng

Tù tội

Thứ ba - 15/01/2013 12:01
Năm 1987, lúc gia đình tôi đã chuyển vào Huế, một người chú họ của bố tôi từng học ở Trung Quốc gần hai mươi năm về Văn hoá và Học thuật Phương Đông đã từng ‘cắt’ cho tôi một lá số Tử vi mà trong đó nói rằng: ‘Cháu sẽ có ít nhất một lần bị tù oan vào lúc cháu 23 tuổi’;

Đó chính là định mệnh đã dành cho tôi mà tôi đã không thể cưỡng được.

Đúng trong năm đó (1994), tôi đang làm Kỹ sư trưởng có nhiệm vụ thiết kế và trực tiếp chỉ đạo một Dự án lớn cho Bộ Công an (lúc bấy giờ được gọi là Bộ Nội Vụ): Trong lúc công việc cũng đã gần kết thúc, tôi mượn xe máy của Cơ quan Công an để sang Gia Lâm thăm một cậu bạn của tôi từng học cùng hồi phổ thông trung học ở Quảng Bình đang học Đại học Hàng Hải ở Hải Phòng nhưng nó cũng đang tranh thủ mấy ngày nghỉ hè lên Gia Lâm để thăm anh trai nó đang làm việc ở đó (hình như là ở một trường gì đó ở trong làng Lâm Du, đã nhiều năm nên tôi không nhớ rõ).

 Lúc đó, tôi đã bắt đã bắt đi vào địa phận của làng và cũng đã gần vào đến nhà mà đứa bạn tôi đang tạm trú ở đó, chỉ đi lòng vòng cỡ vài trăm mét nữa là có thể đến.

Tôi đang đi thì bỗng dưng nhìn thấy một đứa bé gái chừng hơn hai tuổi chạy từ bên này sang bên kia đường và đường làng rất hẹp nên tôi phải phanh gấp nhưng đó là xe Suzuki 250 CC chuyên dụng của Cảnh sát sử dụng phanh dầu, trước khi phanh cần phải đạp dập phanh một hai lần để dầu phanh được bơm lên ở phanh thì phanh mới có hiệu lực nhưng sự việc xảy ra quá đột ngột nên tôi không còn kịp nhớ đến thao tác này.

Lúc đó tôi chỉ còn kịp đạp phanh một lần và giữ riết chân phanh nên phanh không có tác dụng, khi chiếc xe đã lao tới sát đứa bé gái, tôi chỉ còn một cách là dùng ‘đòn hy sinh’ bằng cách tự nghiêng xe để ngã vào bờ rào bằng các cây chè tàu cùng với các sợi thép gai và chiếc xe cùng tôi đã ngã bẹp vào bờ rào, tôi bị gai cào xước cả mặt mũi chân tay nhưng tôi cũng không ngờ được là trong lúc tôi ngã xe thì chiếc càng bảo hiểm chắn phía trước máy của chiếc xe đã gạt vào chân đứa bé làm cho đứa bé ngã, sau này tôi biết được là đứa bé ấy đã bị gãy chân.

Tôi biết Gia Lâm vốn là một làng có ‘truyền thống anh chị’ nên mặc dù lúc đó tôi rất muốn dừng lại để xem tình trạng của đứa bé như thế nào nhưng rất sợ bị lũ trai làng nhảy ra đánh và có thể giết tôi nên tôi vội cố sống cố chết bỏ xe lại để chạy bộ vào nhà của đứa bạn với một hy vọng mong manh và ngu xuẩn là nhờ nó có thể can thiệp với dân làng cho tôi xin lỗi và có thể bồi thường tai nạn nếu có thể...

Ngay lúc đó vừa có một người đàn ông đuổi theo tôi và vừa chạy vừa la to ‘bắt lấy nó’;

Tôi cũng đã chạy được vào nhà đứa bạn và vừa kịp hay ông ta cũng vừa đuổi đến nơi. Tôi vội vã phân bua với đứa bạn nhờ nó thương lượng giúp. Nhưng thật vô phúc cho tôi, nó cũng chỉ là một đứa ‘ăn nhờ ở đậu’ ở nơi đó nên cũng không dám ra mặt để nói giúp tôi.

Vậy là người đàn ông và lũ trai làng cũng vừa kéo đến như ong vỡ tổ và bọn họ lôi tôi xồng xộc từ chỗ nhà đứa bạn quay trở lại nơi tôi đã gây ra tai nạn với chiếc xe máy vẫn còn ở chỗ cũ.

Khi đã bị điệu cổ đến tận ‘hiện trường’, lũ trai làng bắt đầu xông vào đánh tôi thừa sống thiếu chết bằng tay chân và thậm chí bằng cả cọc rào. Tôi gần như không còn cảm giác về sự đau đớn là gì nữa bởi lúc đó trên người tôi tất cả mọi chỗ đều bầm giập.

Sau đó, bọn họ lại lôi tôi lên tổ Dân phòng ở trên đê Gia Lâm để làm các thủ tục pháp lý... và trong khi các vị Dân phòng đang làm việc với tôi thì lũ trai làng vẫn mặc sức hành hung tôi như chính bọn họ là những người có quyền được đánh người tự do vậy.

Tôi gần như không thể nói được gì bởi vì trong tình cảnh đó tôi quá sức sợ hãi và càng không thể khai báo về Cơ quan Công an mà tôi đã từng làm Dự án ở đó vì tôi sợ vi phạm kỷ luật theo nguyên tắc đáng nguyền rủa của ngành an ninh.

Các vị Dân phòng sau khi lấy giấy bút ghi lại những lời khai do người đàn ông lúc nãy đã hô hào đuổi bắt tôi và buộc tôi ký vào. Tôi cũng không còn có thể nhìn thấy gì bởi lúc đó mắt mũi của tôi đã bị đánh bầm dập và nổ đom đóm nên tôi chỉ còn một nước là ký vào chỗ mà vị Dân phòng đã chỉ cho tôi mà tôi không còn biết cái chữ ký của tôi lúc đó có còn ra hình của một chữ ký nữa hay không.

Sau khi xong các thủ tục, vị Dân phòng nói:

‘Bây giờ đã là cuối giờ chiều ngày thứ bảy, mai là chủ nhật nên đồn Công an Gia Lâm sẽ không làm việc, phải chờ đến sáng thứ hai mới giao hắn cho Công an Gia Lâm được. Chiếc xe của hắn thì các bác cứ giữ lấy làm tang chứng’;

Trước khi lũ trai làng bỏ về vẫn cố lao vào tặng tôi thêm vài kỷ niệm nữa. Tôi đành phải phủ phục và bất lực trước tình cảnh lúc đó.

Một ngày chủ nhật trôi qua và thế là một ngày rưỡi tôi bị bỏ đói vì ngay chiều thứ bảy ấy tôi đã chưa kịp ăn bất kỳ một thứ gì. Thằng bạn tôi không có kinh nghiệm nên không hỏi được tôi đã bị dẫn đi đâu, chỉ biết hắn chạy loanh quanh tìm kiếm để mang cơm cho tôi nhưng không được.

Lúc ấy hắn cũng định qua trường Đại học Kinh tế để tìm hai cô em gái của tôi vẫn đang học ở đó để báo tin nhưng hắn cũng nghĩ lại rằng sợ sẽ làm cho các em tôi lo lắng nên cũng rất khó xử.

Sáng ngày thứ hai, ngay từ lúc vừa hửng sáng, tôi đã bị các vị Dân phòng ‘dẫn độ’ xuống đồn Công an Gia Lâm.

Một vị Sỹ quan Hình sự của đồn Côn an Gia Lâm được gọi là Minh cụt (vì hình như bàn tay phải của vị này có một ngón tay bị cụt) đã hỏi cung tôi. Lúc đó tôi đang đói lả người và chỉ còn đủ sức phều phào rằng:

‘Thưa ông, tôi đói quá, từ hơn một ngày rồi tôi không có gì vào bụng cả. Xin ông làm phúc có cái gì cho tôi ăn tạm!’;

Cố gắng nói đến đó là tôi khuỵu mặt xuống bàn, thấy vậy ông Minh cụt đã lấy một đùm cơm nắm của người nhà phạm nhân mang lên thăm tù nhân vẫn đang còn để ở trên bàn cạnh đó không biết từ lúc nào đã khô và nguội ngắt ném cho tôi. Tôi đành phải cố gắng cho vào mồm trệu trạo bởi lúc đó miệng mồm của tôi đang sưng vêu và bầm dập.

Quả là kỳ lạ thật, chỉ vài hạt cơm nguội được nghiền nát và được nhồi vào bụng đã làm cho tôi tỉnh táo hẳn lại cứ y như vừa được ngậm sâm nghìn năm vậy và những hạt cơm được trôi đến đâu trong bụng là tôi có cảm giác đến đó. Sau gần hai mươi phút, tôi chỉ ghiền được một phần tư nắm cơm và cũng đã cảm thấy đủ sức để ‘chiến đấu’ với ông ta nên đã bắt đầu chấp nhận khai báo với ông ta.

Ông ta bắt đầu hỏi tôi lúc xảy ra vụ việc vào mấy giờ, tốc độ xe của tôi lúc đó là bao nhiêu... và cuối cùng là hỏi địa chỉ liên hệ của tôi. Lúc đó vì cả mấy anh em tôi đều học ngoài này, xa gia đình nên không thể trông cậy vào bố mẹ vả lại tôi không muốn để bố mẹ tôi biết tin này bởi vì tôi sợ rằng mẹ tôi sẽ bị sốc và có thể bị đột quị.

Cuối cùng tôi nói với ông ta rằng:

‘Xin ông hãy vui lòng liên hệ với bác của tôi là Huỳnh Thúc Tấn’;

Ông ta hỏi lại:

‘Đang làm gì và ở đâu?’;

Tôi trả lời:

‘Thưa ông, là Phó Chủ nhiệm Văn phòng Hội đồng Bộ trường’ (tức là Văn phòng Chính phủ bây giờ);

Ông ta quắc mắt thét lớn:

‘Mày định đưa Phó Chủ nhiệm Văn phòng Hội đồng Bộ trưởng ra để doạ tao hả? Mày có biết rằng mày đã gây ra tai nạn giao thông, làm gãy chân nạn nhân rồi cố tình bỏ chạy hay không? Mày định lấy bác của mày ra để hòng thoát tội hả?’;

Tôi đành phân bua:

‘Thưa ông, tôi không dám như vậy nhưng tôi ra học ngoài này chỉ biết trông cậy vào cô bác họ hàng thôi. Tôi nghĩ rằng nếu tôi đã gây ra tai nạn giao thông thì tôi chỉ có thể nhờ bác tôi và chỉ có bác tôi may ra mới có thể giúp tôi tiền để bồi thường cho nạn nhân kịp thời chứ bản thân tôi vẫn đang là Sinh viên không thể giải quyết được’;

Suy nghĩ một hồi ông ta lại hỏi thêm:

‘Thế mày còn ai ở ngoài này nữa không?’;

Tôi trả lời:

‘Dạ, có cậu ruột là em trai của mẹ tôi’;

Ông ta lại chất vấn:

‘Cậu của mày làm gì?’;

Tôi thành khẩn đáp:

‘Dạ, ở Tổng cục Kỹ thuật Bộ Nội Vụ’;

Ngay tức khắc, gã đập tay xuống bàn và lại mắng té tát vào mặt tôi:

‘Mày định các quan chức ra mà doạ tao đấy à? Mày hãy ghi địa chỉ của bố mẹ mày ở trong quê mang tiền ra mà bồi thường cho nạn nhân để làm thủ tục cho mày về nghe chưa!’;

Tôi đắng nghét cả miệng lưỡi, không còn cách nào khác nhưng tôi cũng không thể khai báo địa chỉ của bố mẹ tôi cho gã được. Tôi vẫn biết rằng, với những tai nạn giao thông, cùng lắm tôi chỉ bị tạm giữ hành chính và trong thời gian tôi bị tạm giữ thì có thể có một ai đó cũng đang bị tạm giữ hành chính nhưng sẽ được thả trước tôi thì tôi sẽ nhờ họ chuyển tin của tôi ra ngoài để nhờ các bác hoặc các cô các cậu của tôi giúp đỡ.

Sau ba ngày tôi bị tạm giữ, mặc dù cơm tù chẳng có gì gọi là có thể nuốt nổi nhưng tôi vẫn biết rằng ‘cơm là thép của cơ thể’ nên cố gắng tọng thật đầy bụng mà không cần đến thức ăn nên sức tôi cũng đã được khá hồi phục và tôi cũng không thể tưởng tượng được rằng tại sao lúc đó tôi lại được hồi phục nhanh như vậy. Có lẽ là lúc bị tạm giam, tôi không có gì phải lo nghĩ như hàng ngày tôi phải vừa đi học lai vừa phải đi làm nên lúc đó cơ thể của tôi không tiêu tốn nhiều năng lượng.

Đúng như dự đoán của tôi, đến ngày thứ ba thì có một cậu thanh niên bị tạm giữ cũng vì gây tai nạn giao thông (tất nhiên là trước đó cũng đã có mấy vị được thả nhưng tôi cảm thấy không khả ái và không đáng tin cậy nên tôi không muốn nhờ họ) được phóng thích nên tôi đã nhờ cậu ta mang thư tay của tôi đến một vài ‘địa chỉ’ nhưng mà thực tình lúc đó mặc dù các bác và các cô cũng như các cậu mà tôi hay đến thì tôi cũng chỉ nhớ đường để tìm đến nhà chứ nhớ địa chỉ để ghi rõ cho người khác đến tìm thì không tài nào nhớ được. Vả lại hình như những trận đòn của lũ trai làng đã làm tôi quên ngẩn quên ngơ rất nhiều thứ.

Tôi chỉ còn cách ghi lại ‘địa chỉ cơ quan’ bằng cách nói rõ tên cơ quan của họ và trên cơ sở của các ‘địa chỉ’ ấy thì cậu ta có thể tiếp tục hỏi thêm những người khác để tìm được địa chỉ chính xác của họ. Sau này tôi được biết rằng cậu thanh niên đó đã hết sức nhiệt tình để giúp tôi nhưng khi đến Văn phòng Chính phủ thì cậu ta không được vào vì lúc đó tôi chỉ có duy nhất một lá thư nên cậu ta không dám gửi thư lại vì cậu ta sợ sẽ không đến tay của bác tôi vậy là cậu ta đành cầm lá thư đó để đi tìm đến những người khác để trao tận tay và đã phải mất rất nhiều thời gian.

Cuối cùng, khi mà lá thư của cậu ta mang đến tận tay cho ông Tống Xuân Ngọc - Trưởng phòng Bảo vệ của Bảo tàng Hồ Chí Minh vì lúc đó tôi cũng đang có một số Công trình về các Hệ thống Điều khiển ở Lăng và ở Bảo tàng Hồ Chí Minh nên tôi có dặn cậu ta rằng ‘trong trường hợp không thể gặp được các bác các cậu của tôi vì họ làm ở các cơ quan cấp Bộ rất quan trọng nên sợ rằng sẽ rất khó gặp thì có thể đến Bảo tàng Hồ Chí Minh để gặp chú Tống Xuân Ngọc và nhờ chú ấy chuyển thư của tôi cho các bác các cậu của tôi’ thì khi đó tôi cũng đã được thả ra khỏi tù vì tôi không còn cách gì hơn là phải khai báo địa chỉ của bố mẹ của tôi ở quê cho họ...

Về phần tôi, hết thời hạn bị tạm giữ hành chính, các vị Công an Gia Lâm đã ném tôi vào ngồi chung với các tù nhân can tội giết người, hiếp dâm, cướp của... để dùng tay bọn anh chị trong tù uy hiếp và cưỡng bức tôi phải khai báo địa chỉ của bố mẹ của tôi ở trong quê cho họ.

Phút đầu tiên tôi vừa bị tống vào ‘nhà giam xịn’, chờ cho vị quản giáo ra khỏi phòng giam:

Tên đại ca của buồng giam là một thằng cao to nhất trong bọn và trông dáng vẫn còn rất trẻ, hình như phạm tội hiếp dâm, kể ra mà nói trông hắn cũng rất đẹp trai với cái dáng cao ráo và có làn da trắng mịn như da con gái. Chắc cũng là vì ngồi tù lâu nên mới trắng như vậy, hất hàm hỏi tôi:

‘Tại sao mày bị bắt vào đây’;

Tôi trả lời:

‘Tôi gây tai nạn giao thông’;

Hắn hỏi lại y như hắn rất rành vụ việc vậy:

‘Chắc là gây tai nạn xong rồi bỏ chạy hả?’;

Tôi đáp lại:

‘Gần như vậy’;

Ngay lúc đó, lũ tiểu yêu bắt đầu lên mặt dạy đời tôi:

‘Ê, mày nói chuyện với đại ca của chúng tao mà mày dám nói ngang như cua vậy hả?’;

Tôi nói lại:

‘Xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi bị quẳng vào tù và tôi vẫn đang là một Sinh viên nên tôi không biết được các luật lệ và qui định ở trong tù, nếu có gì không phải thì xin các anh tha lỗi cho’;

Nghe tôi nói vậy, bọn tiểu yêu liền đồng thanh:

‘Đại ca, hãy dạy cho hắn biết thế nào là luật lệ và nội qui trong tù đi đại ca’;

Tên đại ca lúc ấy ra lệnh cho tôi:

‘Đứng dựa lưng vào tường, giơ hay tay sang ngang!’;

Tôi đành phải ngoan ngoãn làm theo lời hắn, hắn rùn mình xuống tấn và những cú đấm chính xác đúng vào các huyệt đạo của tôi khiến tôi vừa đau và vừa sợ hãi bởi những cú đấm rất có nghề của hắn khiến tôi nghĩ rằng hắn là một võ sỹ mà những đòn đánh của hắn có thể làm cho tôi bị trọng thương rất nguy hiểm.

Đến lúc đó tôi mới hiểu được rằng tại sao hắn được bầu làm đại ca trong cái buồng giam này mặc dù nhìn vẻ mặt thư sinh bên ngoài của hắn không có dáng gì là anh chị so với những thằng khác đứng bên cạnh với cái vẻ mặt lỳ lợm và đáng sợ hơn.

Tôi chợt nghĩ, nếu bất thần mình hạ gục được thằng đại ca này thì chắc chắn là mình trở thành đại ca của chúng ngay. Lúc đó tôi vẫn còn là một võ sỹ đệ nhất đẳng Nam sơn Phái. Nghĩ vậy, tôi lên kế hoạch phản đòn ngay tức khắc, đúng vào lúc tên đại ca đấm một phát vào đúng vùng thượng vị của tôi, khiến tôi rất đau đớn và tôi phải thả hai tay xuống để ôm lấy ngực đồng thời cúi xuống để giảm bớt cơn đau.

Tên đại ca thấy vậy liền dùng hai tay tóm lấy tóc tôi để ngửa mặt tôi lên định sẽ bắt tôi phải tiếp tục dựa lưng trở lại vào tường cho những cú đòn tiếp theo của hắn:

Đó chính là cơ hội rất thuận lợi để tôi phản đòn, bởi ngay lúc đó hắn cũng không thể ngờ được rằng tôi có thể dám phản đòn để tấn công hắn. Riêng tôi, tôi đã hạ quyết tâm phải hạ gục hắn bằng đúng một đòn duy nhất để hắn không gượng lại được nếu không thì tôi sẽ tiêu luôn vì hắn sẽ trả đũa rất tàn bạo và nếu không đánh được hắn thì hắn cũng sẽ đánh đập hành hạ tôi suốt đêm suốt ngày mất thôi. Ở trong tù nếu kẻ nào thắng thì chắc chắn kẻ đó sẽ là đại ca và tất cả những tên khác cũng sẽ phải phục tùng và quyết định của tôi bắt đầu được thực hiện:

Nhanh như cắt, khi hai tay tên đại ca vừa tóm lấy tóc của tôi để hở cả toàn thân phần dưới của hắn và khoảng cách giữa hắn với tôi được rút ngắn non một bộ, tôi rút tay phải về phía sau và lập tức giáng một đòn đấm rất mạnh xuống hạ bộ của hắn.

Tên đại ca vội vã buông tóc của tôi và theo bản năng thu hai tay về ôm lấy hạ bộ, khuỵu người xuống và không thể rên nổi vì quá đau, nếu hắn cố để rên sẽ càng làm cho cơn đau trở nên dữ dội hơn. Hắn cúi thấp đầu xuống và quay quắt, đó chính là cơ hội để tôi bồi thêm cho hắn một phát nữa.

Mặc dù lúc đó sức tôi cũng đã yếu nhưng dù sao thì tôi cũng chỉ mới vào tù cho nên cơm tù vẫn chưa kịp làm suy sụp sinh lực của tôi như bọn chúng đã từng ở tù lâu ngày nên chắc là sức vóc của chúng không thể mạnh chỉ có điều bản tính của chúng hung tợn mà thôi:

Ngay tức khắc, tôi tóm lấy đầu tên đại ca và dận xuống phía dưới đồng thời dùng chỏ gối giáng hết sức bình sinh thốc ngược vào mặt hắn khiến máu miệng hắn ộc ra như xối vào đầu gối của tôi làm ướt cả ông quần của tôi. Cả lũ tiểu yêu nhìn thấy vậy há hốc mồm và sau vài phút đờ dại vội vã nhìn tôi và cùng đồng thanh reo to lên:

‘Đại ca, chúng em xin bầu anh là đại ca, hắn đã bị anh đánh bại rồi, hắn không thể tiếp tục làm đại ca nữa đâu!’;

Tôi không kịp tận hưởng sự vinh quang của cái chiến thắng oanh liệt của mình thì ngay lúc đó cửa buồng giam bật mở và mấy vị quản tù bước vào dùng dùi cui quất lấy quất để vào người tôi mà rằng:

‘A, mày đúng là bản chất du côn, mày muốn vào đây để làm đại ca trong tù hả. Đại ca này, cho mày chừa thói làm đại ca này!?’;

Tôi không thể hiểu được rằng tại sao lúc mà bọn chúng đánh tôi thì họ không vào can ngăn cho tôi mặc dù họ nhìn thấy bởi cửa buồng giam của tôi nhìn xuyên được qua phòng làm việc của họ và lúc tên đại ca đánh tôi thì các vị cũng đều đứng ở trong phòng và đều nhìn thấy tôi bị đánh nhưng khi tôi đã hạ gục tên đại ca thì họ vội vã xông vào để đánh tôi. Lẽ nào họ cố tình tiếp tay cho bọn đầu gấu trong tù tiếp tục đánh tôi?

Sau khi tôi bị đánh quị bởi dùi cui của họ vì can tội có bản chất du đảng đang cố tiếm quyền giành ngôi đại ca trong tù thì họ bỏ đi, tôi nằm gục xuống một góc của phòng giam và lúc bấy giờ tên đại ca vẫn đang chưa hết bàng hoàng thì lúc đó lũ tiểu yêu liền xông vào tôi đánh hội đồng.

Tôi cố lật úp người lại để tránh bớt những vị trí nguy hiểm mà chúng có thể nện vào người tôi. Những cú đạp của chúng lên người tôi làm cho tôi liên tục đập mặt xuống nền nhà giam...

Sau những trận đòn chí tử, tôi buộc phải tuân theo lệnh của chúng:

Mỗi sáng sớm chúng lại dựng tôi lên tường và bắt tôi phải đứng ngoan ngoãn giang hai tay sang ngang và ép người vào tường cứ như là Chúa Jesu bị đóng đinh trên cây Thánh giá để mặc sức cho chúng đánh đập và luyện võ.

Buổi tối chúng lại bắt tôi phải đuổi muỗi cho chúng ngủ bằng một tấm vải được xé từ ống quần với một đầu buộc vào cửa sổ và một đầu thì trao cho tôi, tôi cứ thế phẩy qua phẩy lại như đưa võng làm quạt... có nhiều lúc vừa mỏi mệt vừa buồn ngủ đã khiến tôi ngủ gật và ngừng quạt thì ngay lập tức một cú đạp giáng ngay vào mặt tôi làm tôi bị đập đầu vào tường.

Sau hai ngày chính thức bị tống giam, tôi nghĩ rằng không thể ‘thi gan cùng tuế nguyệt’ với bọn chúng được, lúc ra ăn cơm trưa tôi đã xin gặp ông Minh cụt để khai báo lại địa chỉ bố mẹ của tôi.

Nhìn thấy tôi, gã hằm hè:

‘Đã bảo rồi, ai bảo cứ ngoan cố!’;

Nói rồi ông ta ghi lấy địa chỉ của tôi và bảo:

‘Hãy cứ tiếp tục ngồi trong đó chờ cho đến khi bố mẹ mày ra đây làm thủ tục thì mới được thả!’;

Quay trở về nhà giam tôi vẫn lo sợ rằng ông ta sẽ không gửi ngay công văn của đồn Công an Gia Lâm cho bố mẹ tôi mà có thể sẽ cố tình dây dưa thêm vài ngày nữa để cho tôi nếm đủ đòn trong nhà giam thì thôi.

May thay, sau hai ngày nữa thì bức thư đó đã được gửi về nhà tôi (cũng may mà tôi không nhớ nhầm địa chỉ) và mẹ tôi đã nhận được thư thì bất tỉnh nhân sự. Bố tôi vội vã đưa mẹ tôi vào viện cấp cứu, sau khi hồi tỉnh mẹ tôi khóc ngắn khóc dài bảo bố tôi hãy cứ để mặc mẹ tôi trong viện mà quay trở về nhà thu xếp để ra với tôi ngay.

Lúc đó bố tôi nghĩ nếu đi tàu sẽ không tiện nên dự định sẽ về Công ty mượn xe ô tô của Công ty để ra với tôi cho nhanh và để phòng bất trắc. Khi về Công ty thì được báo tin Tỉnh ủy tỉnh Quảng Bình đang trưng dụng xe của các Công ty để đi đón Thượng tướng Nguyễn Quang Hoà là Chuyên gia Quân sự Cấp cao của Việt nam tại Lào vừa mới về thăm quê và đang đi bằng máy bay trực thăng đáp xuống ở Sân bay dã chiến của Quảng Bình.

Nghe vậy, bố tôi sực nhớ đó là cậu họ của mẹ tôi. Đang lúc rất bức bách bố tôi chợt nghĩ là lên gặp cậu họ của mẹ tôi để nhờ ông giúp đỡ, chẳng hạn như có thể có một Công văn khẩn cho đồn Công an giúp tôi giải quyết tạm tha cho tôi trước khi bố tôi ra kịp để làm các thủ tục nên vội vàng đi cùng đoàn lên đón Thượng tướng Nguyễn Quang Hoà.
          Cả đời bố tôi là người chất phác thật thà, chỉ luôn tự thân giải quyết tất thảy mọi việc lớn nhỏ trong cuộc sống mà chưa từng có ý nghĩ phải dựa dẫm vào sự giúp đỡ của ai dù với bất kỳ việc gì nhưng lần này bố tôi đã làm khác với lẽ thường của ông trong cuộc sống và tôi nghĩ rằng bố tôi đã có một quyết định khôn ngoan nhất trong đời...

Khi vừa gặp cậu họ của mẹ tôi, bố tôi không kìm đựoc xúc động vội vã ôm lấy ông và kêu khóc vật vã một thôi một hồi mới trần tình được sự việc. Không biết mặt cháu rể nhưng cũng biết tên cháu gái họ qua lời kể của bố tôi. Thượng tướng Nguyễn Quang Hoà cũng cảm thấy xót xa và nói rằng:

‘Hơn mười năm rồi cậu chỉ mới về quê thăm quê được một lần nên cậu không thể quay ra Hà nội để giúp cháu được vì ngay ngày mai cậu phải lên đường sang Lào rồi..’;

Suy nghĩ một lát ông lại nói tiếp:

‘Có lẽ, cậu sẽ cho cháu mượn máy bay của cậu cùng đoàn tuỳ tùng đi theo sẽ giúp cháu giải quyết mọi việc ở ngoài đó vì trong ngày hôm nay cậu sẽ đi bằng ô tô của Tỉnh để lên quê, tạm thời máy bay và đoàn tuỳ tùng của cậu chưa cần phải dùng đến.

Có lẽ cháu nên thu xếp đi ngay để ngay trong ngày hôm nay máy bay và đoàn tuỳ tùng phải quay vào với cậu’;

Ngay lập tức bố tôi lên máy bay theo đoàn tuỳ tùng bay ra Hà nội và máy bay đáp xuống Sân bay Quân sự Gia Lâm thì đã là tầm trưa nên mọi người khuyên bố tôi nghỉ ngơi ăn trưa rồi đến đầu giờ chiều sẽ sang đồn Công an Gia Lâm để giải quyết. Bố tôi không còn lòng dạ để nuốt nổi những miếng cơm nhưng không còn cách nào khác...

Đến đầu giờ chiều, đoàn tuỳ tùng đã dùng xe Nhà binh để đưa bố tôi đến đồn Công an Gia Lâm. Khi xe vừa đỗ xuống lại trước cổng đồn thì viên Sỹ quan thường trực của đồn Công an hớt hải chạy ra mở cổng và mời mọi người vào phòng thường trực.

Người chỉ huy của đoàn tùy tùng trình Công lệnh hành quân và nói:

‘Chúng tôi là tuỳ tùng của Thượng tượng Nguyễn Quang Hoà đang có nhiệm vụ khẩn ở chiến trường, rất mong rằng các anh hãy sớm giải quyết các thủ tục vi phạm hành chính của một người nhà của Thượng tượng để chúng tôi phải kịp thời lên đường...’;

Viên trực ban nghe vậy hoảng sợ trước câu nói lấp lửng của người chỉ huy của đoàn tuỳ tùng, cứ tưởng bố tôi là Thượng tướng Nguyễn Quang Hoà, nên đã vội vã mời bố tôi và mọi người an toạ xuống bàn làm việc và xin được đi tìm các Lãnh đạo nhà giam để làm thủ tục vì Viên Sỹ quan thường trực của đồn Công an Gia Lâm cũng biết rằng mệnh lệnh của những Quân nhân đang làm nhiệm vụ ở chiến trường là có hiệu lực cao nhất nên không dám chống lệnh.

Sau một hồi tìm kiếm, Giám đốc đồn Công an Gia Lâm lúc đó là Thiếu tá Nguyễn Văn Hà và Phó Giám đốc nghe tin vội vã chạy trốn, ông Minh cụt từng lấy khẩu cung của tôi cũng tìm cách biến mất chỉ còn mỗi một vị Quản giáo lấm la lấm lét bước vào./.

 

 

Gia Lâm 1994

Tác giả bài viết: Dr Trần Phúc Ánh

Nguồn tin: Trích từ 'Niên ký 35 năm' - Trần Phúc Ánh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết