Xin việc - Công ty TNHH Tam Hùng

Xin việc

Thứ ba - 15/01/2013 12:16
Trở về nước tôi đã tự liên hệ để xin vào làm việc tại Viện Kỹ thuật Quân sự II mặc dù cũng có một vài vị Lãnh đạo cỡ bự của Bộ Nội Vụ và bây giờ là Bộ Công An khẩn khoản mời tôi tiếp tục trở lại làm việc cùng với họ nhưng tôi không còn hứng khởi lắm bởi tôi nghĩ rằng Bộ Quốc Phòng mới là ước mơ và hoài bão của tôi ngay từ thuở nhỏ.

Cấp trên trực tiếp của tôi cũng từng là một Chuyên gia bậc thầy về Vô tuyến Điện tử đó là Đại tá Tiến sỹ Phan Ban cho nên tôi nghĩ rằng có thể cùng ‘chung lưng đấu cật’ cùng nhau để tôi có thể mưu cầu một sự nghiệp chính đáng của bản thân tôi cũng như có thể góp một phần sức lực và trí tuệ của mình cho đất nước và cho Xã hội...

Có lẽ định mệnh của tôi vẫn chưa an bài, tôi cảm thấy rằng mặc dù tôi và Đại tá Phan Ban vẫn cùng là hai đồng tác giả chính cho một số Đề tài Nghiên cứu Chế tạo một số Thiết bị và Phương tiện quan trọng cho Bộ Quốc Phòng như Vibra Số ít kênh, Tiếp sức Số... nhưng tôi vẫn linh cảm trước rằng sẽ có một trục trặc nào đó khiến tôi không thể ổn định lâu dài.

Linh cảm của tôi đã trở thành sự thực, một lần tôi được Đại tá Phan Ban giao cho tôi cân chỉnh một mạch điều hưởng chọn và tách kênh tín hiệu bởi vì kỹ năng thực hành cũng như thiết kế của tôi rất vững nên tôi có đủ mọi khả năng để hoàn thành bất kỳ công việc nào mà Đại tá Phan Ban giao cho tôi. Nhưng có một điều không ngờ tới rằng thông thường mọi sự qui ước về các đường dây nguồn của các mạch điện đều phải được tuân thủ thống nhất là dây nguồn dương phải có màu đỏ và dây nguồn âm phải có màu đen thế nhưng riêng mạch điện đó Tiến sỹ Phan Ban lại đảo lại thành đỏ là dây âm và đen là dây dương.

Tôi chủ quan nên không để ý kỹ và sau khi lắp ráp xong mạch điện tôi cứ thế cắm đúng dây đỏ vào dương và dây đen vào âm. Thế là toàn bộ mạch điện tử đều bị bốc cháy sau khi tôi bật công tắc nguồn. Kỳ thực mà nói đó chỉ là một sai sót rất nhỏ trong kỹ thuật mà bất kỳ ai cũng có thể vấp phải nhưng vì Tiến sỹ Phan Ban là một người rất kỹ tính thường xét nét những người làm việc đến từng lỗi rất nhỏ.

Mặc dầu, sự sơ suất do đấu ngược dây nguồn vì không kiểm tra trước chỉ là một lỗi rất nhỏ mà bất kỳ ai cũng có thể vấp phải nhưng nó là cả một sự tự ái nghề nghiệp rất lớn đối với tôi.

Vậy là tôi không thể trình báo lại cho Đại tá Phan Ban sự sai sót đó mà phải tìm cách chữa cháy bằng cách tìm lại một số linh kiện tương tự để thay thế cho những linh kiện đã bị cháy trong mạch tôi đang làm dở.

Không cần phải tìm đâu xa, ngay trước mặt tôi đang vứt chỏng chơ một mạch điện tử mà tôi thấy có những linh kiện tương tự, nhìn thấy một mạch trần trụi và có nhiều linh kiện đã bị tháo khỏi mạch nên tôi nghĩ rằng chắc là mạch đã bị vứt đi không còn dùng nữa và tôi chỉ việc tháo linh kiện ở đó ra lắp vàp mạch tôi đang thử nếu linh kiện vẫn còn tốt thì chắc chắn là mạch tôi lắp sẽ hoạt động.

Chỉ sau vài phút tôi đã làm xong cái mạch mới nhưng thật sự đáng buồn thay cho tôi vì tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình phải làm một việc gì đó gian dối nên sau khi thay linh kiện từ cái mạch bị vứt chỏng chơ trên bàn vào cái mạch của tôi thì những linh kiện đã bị hỏng ở mạch của tôi được tháo ra đã bị tôi quẳng luôn vào sọt rác.

Nếu tôi biết cách dối trá thì lắp ngay các linh kiện hỏng vào cái mạch vứt không đó thì chắc là cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.

Không ngờ ngay hôm đó, Tiến sỹ Phan Ban quay về và lấy đúng cái mạch mà tôi đã tháo linh kiện để lắp thay vào mạch mới và thấy rằng mọi linh kiện quan trọng của mạch điện đó đã bị tháo và đó là những linh kiện rất hiếm phải được nhập ngoại.

Ngay lập tức Đại tá Phan Ban gọi tôi lên và hỏi vì nghi ngờ tôi ăn cắp linh kiện để làm việc gì đó riêng của tôi. Thực tình mà nói trong quá trình làm việc tôi luôn bị ông ta xét nét rất kỹ về các linh kiện bởi trước tôi cũng đã từng có nhiều người đến làm việc và theo như ông ta nói thì họ thường ăn cắp linh kiện và thậm chí ăn cắp công nghệ thiết kế nên tôi cũng không ngoài sự giám sát và xét nét của ông ta về nhiều thứ.

Tôi cảm thấy rằng phải làm việc trong một điều kiện như vậy thì không thoải mái chút nào. Khi gặp tôi ông ta liền hỏi:

‘Mày lấy những linh kiện ở đây để làm gì?’;

Tôi nổi quạu:

‘Tôi chẳng lấy để làm gì cả!’;

Ông ta giận dữ hỏi lại:

‘Nếu mày không lấy thì ai vào đây mà lấy cho được?’;

Tôi lại nổi xung:

‘Tôi làm sao mà biết được, chỉ có điều tôi cũng chẳng cần những linh kiện đó để làm gì cho tôi cả’;

Đại tá Phan Ban bắt đầu nổi xung:

‘Trong phòng này chỉ có tao và mày, tao thì không lấy vì đó là của tao. Mày bảo mày cũng không lấy nữa thì ai lấy?’;

Tôi đay lại:

‘Bởi vì tôi biết rằng ở trong phòng này chỉ có anh và tôi nên tôi cũng chẳng ngu gì mà lấy của anh!’;

Vậy là ông ta nổi điên lên:

‘Xuống dưới văn phòng mà lĩnh tiền lương tháng này rồi liệu đường mà biến’;

Tôi nói rằng:

‘Tôi đã sẵn sàng!’;

Sau khi ra khỏi phòng làm việc của Đại tá Phan Ban, tôi bảo một cậu làm cùng hãy lên thùng rác để ngay ngoài phòng làm việc tìm lại các linh kiện hỏng mà tôi đã vứt vào đó và nói rõ mọi chuyện với cậu ta nhưng tôi bảo cậu ta rằng phải chờ sau khi tôi đi khỏi rồi mới đưa lại cho Đại tá Phan Ban. Cậu ta khuyên tôi rằng:

‘Nếu chỉ vì đấu nhầm dây nguồn mà làm hỏng linh kiện thì đó chỉ là một sơ suất nhỏ có đáng là gì. Hơn nữa là vì Sept qui ước sai nên thực tình cậu cũng chẳng có lỗi gì cả’;

Tôi khoát tay:

‘Thôi, tôi cảm thấy bị xúc phạm nên tôi cũng không muốn tiếp tục nữa, tôi sẽ nghỉ việc ở đây và chờ công việc mới’;

Sau một thời gian cậu ta tìm tôi và nói rằng:

‘Sept nói thực tình hôm đó cũng nghĩ sai về cậu, cứ tưởng là cậu ăn cắp linh kiện của Sept mà tội ăn cắp thì cậu cũng biết là không thể tha được nên Sept lỡ nóng nảy với cậu. Bây giờ Sept cảm thấy rất hối hận và muốn cậu hãy trở lại tiếp tục làm việc vì ngoài cậu không còn ai đáng để Sept phải vì nể như vậy đâu.

Cậu cũng thấy thậm chí nhiều khi cậu nổi nóng với cả Sept mà Sept cũng không nói gì trong lúc đó chúng tớ có ai dám cãi lại Sept đâu!’;

Tôi trả lời cậu ta:

‘Quân tử đã ra đi thì quyết không quay đầu trở lại!’;

Sau đó, do có nhiều mối quan hệ khác, tôi đã liên hệ và gặp Đại tá Tiến sỹ Đinh Trọng Thành là Tổng Giám đốc của Công ty ELINCO của Bộ Quốc Phòng, tôi cũng rất muốn vào làm việc vào đó nhưng khi hỏi tôi đã từng làm việc ở đâu và tôi đưa Hồ sơ trong đó có nói rõ tôi đã từng làm ở Viện Kỹ thuật Quân sự II.

Ngay lập tức, Tiến sỹ Đinh Trọng Thành đã gọi điện cho Đại tá Phan Ban để xác nhận: Lúc đó tôi không hiểu Đại tá Phan Ban đã nói gì với Tiến sỹ Đinh Trọng Thành nhưng chỉ biết rằng tôi bị chối khéo.

Sau đó, một lần tình cờ cậu đã từng làm cùng với tôi ở chỗ Đại tá Phan Ban có hỏi tôi:

‘Cậu định xin vào làm ở Công ty ELINCO à?’;

Tôi nói:

‘Đúng vậy nhưng không hiểu sao không được nhận, nhưng tại sao cậu lại biết được điều đó?’;

Cậu ta liền bảo:

‘Vì hôm đó Sept nghe điện thoại và sau đó nói lại rằng Tiến sỹ Đinh Trọng Thành muốn nhận cậu vào làm việc ở đó nên gọi điện cho Sept hỏi tại sao cậu không làm ở đó nữa. Vì Sept thật sự không muốn cậu bỏ đi nơi khác mà chỉ muốn cậu quay lại cùng với Sept thôi cho nên mới nói với ông ấy rằng cậu bị hâm hâm để ông ta không nhận cậu’;

Tôi thở dài và buồn chán, chỉ vì như vậy mà phải giở những ngón nghề rất hẹp hòi ích kỷ để giữ chân người khác.

Sau đó có một lần tôi đến chơi thăm bà chị họ của tôi là vợ của Trung tướng Nguyễn Hoa Thịnh hồi đó vẫn còn là Tổng cục Trưởng Tổng cục Kỹ thuật Quân sự và nay là Giám đốc Trung tâm Khoa học – Kỹ thuật – Quân sự Quốc gia. Chị họ nói với tôi rằng:

‘Cậu có quen được Công ty nào làm về Hoá chất hay không? Cháu thứ hai của chị đang học về Hoá và cũng đã chuẩn bị tốt nghiệp nên đang muốn xin đi thực tập nhưng không biết xin vào nơi nào cả’;

Tôi tra lời chị ấy:

‘Chuyện đó thì khó gì, em biết cũng khá nhiều nơi nhưng em nghĩ là chị cứ nói với anh Hoa Thịnh nói một câu thì ối Công ty đứng ra nhận’;

Chị liền nghiêm túc nói lại:

‘Cậu không biết tính anh nhà đấy thôi, anh ấy không muốn lấy danh nghĩa của mình để xin việc cho các con các cháu đâu. Nếu cậu có thể giúp được thì cố gắng giúp cho cháu’;

Tôi hứa và an ủi chị:

‘Vâng em sẽ cố gắng giúp cho cháu, kể ra anh cũng rất nghiêm khắc với các con các cháu và em nghĩ đó cũng là điều tốt’;

Sau khi trở về, tôi quyết định gọi điện cho Tiến sỹ Đinh Trọng Thành và nói rằng:

‘Xin chào anh, anh Hoa Thịnh có đứa cháu trai là con thứ hai đang muốn xin vào thực tập ở chỗ anh. Nếu anh không phản đối, tôi sẽ xin dẫn cháu đến gặp anh hoặc sẽ nhắn cháu đến gặp anh’;

Từ phía đầu dây bên kia, Tiến sỹ Đinh Trọng Thành hỏi lại:

‘Là Trung tướng Nguyễn Hoa Thịnh hay sao?’;

Tôi trả lời:

‘Vâng đúng vậy!’;

Tôi lại nghe tiếng của Tiến sỹ Đinh Trọng Thành thảng thốt hỏi lại:

‘Vậy cậu là thế nào với Sept Hoa Thịnh?’;

Tôi nói:

‘Anh Hoa Thịnh là anh rể họ của tôi’;

 

Hà nội 2001

Tác giả bài viết: Dr Trần Phúc Ánh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết