Cuộc vui nào rồi cũng tàn, những ngày Sanyoung sống bên cạnh tôi đã đem lại cho tôi một niềm hạnh phúc lớn. Nó giống như một dòng nước mát ngọt trong lành chảy qua một đồng lúa đang khô cạn....
Mới còn sáng sớm, tôi đã thức dậy vì về mùa đông tôi rất khó ngủ, tôi loay hoay trước cửa phòng của Sanyoung để ý lắng nghe từng tiếng động nhỏ xem Sanyoung đã dậy chưa....
Chiều thứ bảy cuối cùng trước khi tôi rời Hàn Quốc để trở về Việt nam trong chuyến bay giữa tuần sau thì vị Chủ tịch Tập đoàn đã gọi điện cho tôi nói rằng Sanyoung rất muốn đến thăm tôi và sẽ chơi với tôi suốt cả ngày chủ nhật nếu không làm phiền cho tôi thì Chủ tịch sẽ đưa Sanyoung đến....
Đó là ngày cuối cùng của năm học thứ hai của tôi ở Đại học Sư phạm Huế. Hơn mười năm qua tôi không muốn nhắc đến và cũng không muốn nhớ đến cái ngày tiễn biệt đau thương ấy: Cuối năm thứ hai, tôi chuẩn bị làm thủ tục để đi du học ở Pháp thì Khoa Vật lý đã gọi tôi lên và trao cho tôi quyết định buộc......