Ngày chia ly nghiệt ngã - Công ty TNHH Tam Hùng

Ngày chia ly nghiệt ngã

Chủ nhật - 13/01/2013 17:45
Đó là ngày cuối cùng của năm học thứ hai của tôi ở Đại học Sư phạm Huế. Hơn mười năm qua tôi không muốn nhắc đến và cũng không muốn nhớ đến cái ngày tiễn biệt đau thương ấy: Cuối năm thứ hai, tôi chuẩn bị làm thủ tục để đi du học ở Pháp thì Khoa Vật lý đã gọi tôi lên và trao cho tôi quyết định buộc tôi thôi học.

Lúc đầu tôi mặc kệ, bởi vì quyết định này không còn hiệu lực vì tôi nghĩ rằng tôi đã bắt đầu chuẩn bị được đi du học nên nó không còn tác dụng đối với tôi. Nhưng trớ trêu thay, hồ sơ của tôi đã bị Công an Huế lưu giữ vì ai đó đã sàm tâu với họ rằng tôi có quan hệ không rõ ràng với Chính phủ Pháp và dĩ nhiên tôi không thể thực hiện được nỗi niềm khao khát của tôi cũng như mọi Sinh viên cấp tiến khác.

Đi thì không được, ở lại thì không xong, tôi đã bị rơi vào một hố sâu của sự tuyệt vọng và tiến thoái lưỡng nan.

Thêm vào đó, những sinh viên mà trước đây từng ngưỡng mộ tôi chừng nào thì giờ đây đều quay sang châm chọc và phỉ báng tôi: Ngày tôi mới vào trường, tôi đã say sưa thuyết giảng cho mọi sinh viên về những khám phá của mình về Khoa học Vũ trụ và Vật lý Lý thuyết. Có nhiều sinh viên năm cuối cố dùng hết trí tuệ của họ để bắt bẻ và phản biện lại tôi nhưng rốt cuộc những luận chứng mà tôi đưa ra đã khiến cho họ phải khuất phục.

Vì thế, danh uy của tôi nổi như cồn. Không những vậy, nhiều sinh viên năm cuối cùng của Khoa Vật lý biết trình độ của tôi nên đã cậy nhờ tôi làm hướng dẫn tốt nghiệp cho họ.

Chưa hết năm đầu tiên của Đại học Sư phạm Huế, tôi đã trở thành thần tượng của bao nhiêu Sinh viên Huế và của hàng bao nhiêu cặp mắt xanh của nữ sinh Huế.

Vì thế, nàng đã dễ dàng bị tôi chinh phục nhưng hỡi ôi tôi không tự biết làm chủ mọi suy nghĩ và hành động của mình trong mối tình đẹp và thơ mộng ấy mà tôi chỉ là một gã say tình ngu si luôn bị thụ động theo những tình huống hiện tại mà thôi...

Chính những kẻ trước đây đã từng ngưỡng mộ và tâng tôi lên tận mây xanh thì giờ đây lại phũ phàng chôn tôi xuống cái hố sâu tối tăm ô nhục của sự báng bổ và sỉ nhục...

Còn nàng, giờ đây nàng đang ở đâu? Mặc cho nàng ở bất kỳ nơi đâu... tôi vẫn biết rằng nàng đang đau khổ và thất vọng vì tôi: Tôi hiểu và nếu nàng có đến trước mặt tôi để phỉ nhổ tôi như mọi người khác thì tôi sẵn sàng cam lòng bởi chính tôi mới là kẻ có lỗi với nàng nhưng nàng đã không đến. Tôi cảm thấy thương cho nàng vì đã khiến nàng phải khổ!

Tất cả đều sụp đổ trước mắt tôi, đâu rồi cái lầu đài bằng cát lý tưởng mà tôi từng xây đắp trong cuộc đời tôi hằng bấy nhiêu năm? Cho đến tận bây giờ thì tôi hiểu được rằng bất cứ cái lầu đài nào chỉ được xây nên bằng cát thì cũng chưa đủ để có thể khiến cho nó tồn tại bền vững mà cần phải có thêm nhiều tinh liệu khác. Điều đó có nghĩa rằng tôi không thể thành đạt khi mà chỉ khi tôi phấn đấu một cách thiên vị, tôi cần phải hoàn thiện và toàn diện hơn nữa...

Nhưng tất cả mọi thứ lúc này đang quay cuồng trong đầu tôi, tôi không còn đủ lý trí để nhận thức được những sai sót nào trong cuộc đời mình đã khiến cho mình gây nên nông nỗi này. Tôi căm hận tất cả, tôi uất ức tột cùng và xót xa cùng tận...:

Rồi khi đêm đến, một mình tôi ngồi trong căn phòng lạnh vắng được dành riêng cho tôi trong khuôn viên Khách sạn Chuyên gia và Thư viện Pháp văn của Đại học Sư phạm Huế, nơi mà thường ngày tôi vẫn mở cửa Thư viện Pháp văn cho các Sinh viên Khoa Pháp văn của trường vào xem sách... Tôi quì xuống bên cạnh giường, một tay tôi cầm con dao sắc nhọn và một tay tôi từ từ cởi dần từng cúc áo rồi sau đó hai tay tôi nắm chắc con dao đưa lên cao với một ý định điên rồ...

Bỗng tôi nghe thấy từ trong xa xăm, tiếng Phật bà vọng tới với những lời có cánh không khỏi khiến cho tôi phải chùn tay:

‘Con ơi, con có biết rằng Thân mẫu của con đã từng mang nặng đẻ đau chừng nào mới sinh thành được con và để dưỡng dục được con từ một hài nhi thiếu tháng cho đến ngần này tuổi đầu Thân mẫu của con phải mất bấy nhiêu công tình không? Sao con nỡ phụ lòng Thân mẫu của con, lòng hiếu đễ của con ở đâu rồi?

Ta cũng đã từng giáo dưỡng con những ngày trên Cõi Phật trước ngày con được hạ sinh ở Cõi trần và bấy nhiêu lần ta giúp con thế độ nạn kiếp.

Cho dù con có phụ lòng ta, ta cũng không nỡ trách con nhưng con trai yêu quí của ta con hãy nghĩ suy cho kỹ: Thịt da ai chẳng biết đau, máu mủ tình thâm nào ai chẳng biết xót, con đừng tự huỷ hoại chính thân xác của mình và đừng nỡ cắt bỏ tình thâm với thân mẫu của con...!’;

Tôi quì xuống phủ phục, đầu gục vào thành giường với nước mắt chan hoà. Cặp Thiên lý nhãn của tôi đã kịp xuyên thấu mấy tầng trời để nhìn thấy Phật bà đang toạ thiền trên Đài sen trong Am Tịnh Cô của Phật bà trên Cõi Phật với nét mặt buồn rầu: Một tay Phật bà xá trước ngực và một tay dùng cành liễu làm phép để khiến cho tôi phải dừng những hành động ngu dại của mình. Phật bà lại nói:

‘Tương lai của con vẫn còn phía trước, tháng ngày vẫn còn dài con lo gì không làm lại được đời mình ít nhất thêm một lần nữa. Dù một lần, hai lần hay nhiều lần thất bại cho đến cuối cuộc đời nhưng con vẫn quyết tâm đến cùng thì con cũng sẽ ngộ được một điều rằng con đã tự biết sống trước hết cho chính mình và sau cùng là cho cả cuộc đời này...’;

Rồi giấc ngủ từ từ đến với tôi tự lúc nào, khi thức giấc, mặt trời đã lên cao. Tôi không còn cách nào khác đành gói ghém hành trang và giã từ mảnh đất mà bấy lâu tôi vẫn tưởng là nơi tôi có thể ‘dụng võ giúp đời’...

Phật bà vẫn buồn bã dõi theo những ngày tháng tiếp theo của tôi và không khỏi nao lòng vì tôi đã phải sớm chấp nhận nhiều thất bại khi vừa mới bước vào ngưỡng cửa đầu tiên của cuộc đời mình.

Trước lúc giã từ, tôi hẵng còn nhiều lưu luyến nhưng rốt cuộc tôi muốn trốn chạy khỏi nàng bởi nỗi nhục nhã ê chề khiến tôi không dám gặp nàng lần cuối và tôi cũng không muốn nàng phải thêm khổ luỵ vì tôi. Tôi lững thững đi dọc bờ sông Hương để ngắm nhìn dòng nước lững lờ trôi mong rằng có thể ngộ được một triết lý nào đó cho cuộc đời tôi sau này:

Nhìn những ngọn Lục bình trôi xuôi theo dòng nước khiến tôi sắp phát giác được một triết lý nào đó thì bỗng nhiên một tiếng gọi. Vâng, đúng là nàng đang gọi tôi từ phía sau. Tiếng gọi của nàng khiến tôi chợt thót tim và người tôi lạnh toát, chiếc ba lô khoác hờ trên vai tôi xuýt rơi tuột xuống đất: Tôi biết phải nói với nàng những gì vào lúc này đây? Giá như nàng đừng đến, giá như nàng đừng xuất hiện và giá như...

Nhưng nàng đã hiện hữu ngay trước mặt tôi với khuôn mặt đẫm lệ, đôi khoé mắt đỏ ngầu, nàng nhào tới ôm chầm lấy tôi rồi gục đầu vào vai tôi và khóc nức nở. Thương thay cho nàng và càng rối bời thêm cho tôi... rồi nàng cầu khiến:

‘Ne me quitte pas!’   (đừng phụ em);

Tôi van lơn nàng:

‘Non, mais je ne peux pas!’ (không, nhưng tôi không thể);

Nàng đay lại:

‘Pourquoi?’ (tại sao);

Tôi lắc đầu với sự tuyệt vọng khôn cùng:

‘Je ne sais pas’ (tôi không biết);

Nàng cắn vào vai tôi khiến tôi đau điếng người nhưng rồi cuộc chia ly của tôi cũng bị một kẻ thứ ba phá đám:

Hắn xuất hiện trong một bộ đồ võ sỹ Karatedo màu trắng thắt đai đen khiến tôi thầm nghĩ bụng ‘Karatedo huyền đai đệ nhất đẳng, một đối thủ đáng gờm của tôi’.

Cho dù hắn không mặc bộ đồ võ sỹ thì tôi cũng đủ lý trí để nhận biết được hắn là một võ sỹ hoặc ít nhất cũng là một tay chơi thể thao có nghề bởi thân hình hắn vừa cao ráo vừa rất rắn chắc, khoẻ mạnh và cân đối phương phi tuấn tú trông rất đẹp mã.

Với cái thân hình thể thao điển trai của hắn, hắn xứng đáng là thần tượng được ngưỡng mộ của bao nhiêu cặp mắt xanh. Tôi thầm nghĩ nếu tôi được cải giới thành nữ nhi thì chắc là tôi cũng phải lòng hắn mất thôi:

Tôi thầm khen ‘hắn điển trai thật! Nếu trước đây hoặc ngay cả bây giờ nàng có tình ý với hắn thì tôi cũng không nỡ trách nàng’ bởi chắc chắn rằng bất kỳ một người con gái nào dù chỉ gặp hắn một lần thôi thì cũng muốn được ngả vào trong vòng tay của hắn và càng hạnh phúc hơn nếu được sống trọn đời cùng với hắn.

Nhìn dáng bộ giận dữ của hắn, tôi biết chắc hắn đang tìm gặp tôi để tính sổ nợ và món nợ giữa tôi với hắn chính là nàng, điều mà xưa nay tôi vẫn linh cảm rằng khó có thể giữ được nàng trong cuộc đời tôi... Hắn gọi giật giọng khiến cho tôi quay về thực tại:

‘Thằng kia, mày có biết mày đang dành người yêu của tao không?’;

Câu nói của hắn đã khiến nàng nổi đoá cùng lúc nàng ném luôn cho hắn một tràng miệt thị:

‘Đừng ăn nói hồ đồ! Ai là người yêu của đằng ấy?’;

Rơi vào tình thế này, tôi không muốn phân tranh làm gì, tôi nói cục súc với cả hai:

‘Nếu là của đằng ấy thì tại sao lâu nay không nói, đây làm sao biết được!? Nếu đúng vậy thì đây trả lại cho đằng ấy vậy!’;

Nàng lại quay sang tôi hờn giận:

‘Qu’est ce que c’est!?’ (Anh trả em cho hắn là có nghĩa lý gì)

Hắn cuồng nộ thách thức:

‘Tao với mày hãy giao đấu, nếu mày thắng tao thì ấy là của mày. Ngược lại sẽ là của tao!’;

Nàng lại quay mặt về phía hắn và điên tiết:

‘Cái gì, đây là món hàng cho cả hai người trao đổi với nhau à?’;

Tôi nói đấu dịu:

‘Nếu đằng ấy rước được thì cứ rước, đây không giữ!’;

Hắn lại ra điều:

‘Phải giao đấu cho công bằng!’;

Nhìn dáng vóc khoẻ mạnh của hắn tôi biết rằng tôi sẽ thua nhưng trước mặt nàng không lẽ mình tự hạ nhục để chịu đầu hàng mà không dám tuyên chiến hay sao.

Tôi đành phó thác theo số mệnh run rủi để chấp nhận giao đấu với hắn, tôi gạt tay nàng ra và đẩy nàng ra khỏi người tôi rồi từ từ bước ra trước mặt hắn và xuống tấn.

Nhìn kiểu xuống tấn rất có nghề của tôi, hắn cũng hơi chột dạ so với khi hắn nhìn cái bề ngoài mảnh khảnh có vẻ yếu ớt của tôi khiến hắn phải thận trọng khi ra đòn.

Về phần tôi, tôi cũng đã từng học Nam sơn Phái hai năm ở Phổ thông Trung học Quốc học Huế và sau đó cũng theo đuổi thêm gần hai năm nữa khi tôi vào học Đại học Sư phạm Huế nên tôi chỉ kém hắn về mặt thể lực còn về đai đẳng thì cũng ngang ngửa nhau thôi.

Hắn muốn áp đảo tinh thần của tôi nên hắn đã quyết định phủ đầu tôi bằng những cú đá chắc nặng:

Ngay lúc vừa giao đấu, cú đầu tiên mà hắn tặng cho tôi là một đòn Juko bằng chân phải táng thẳng vào mặt tôi.

Không hiểu vì sự giận dữ của hắn đã khiến hắn mất bình tĩnh khi ra đòn hay vì tôi có đủ tỉnh trí và nhanh nhẹn để tránh được đòn đá của hắn hay không nên tôi cũng đã phản đòn một cách kịp thời:

Tôi rùn mình xuống thấp để tránh cú đá của hắn đồng thời tung chân phải bằng một đòn Bàn long cước của Nam sơn Phái, táng cả gót chân phải đúng vào hạ bộ của hắn khiến hắn thối lui và hay tay hắn thu về ôm lấy hạ bộ đồng thời toàn thân hắn cúi gập xuống quay quắt vì đau đớn.

Tôi biết rằng hạ bộ của hắn đã xơi nguyên cả gót chân phải của tôi và đúng chỗ hiểm, tôi cũng thấy tội nghiệp thay cho hắn.

Về phần tôi, khi tôi kịp rùn mình cúi xuống để tránh cú đá của hắn, bàn chân hắn lướt qua đầu tôi: Nghe tiếng gió rít trên đầu, tôi biết rằng nếu không may ăn phải bàn chân của hắn thì có thể tôi sẽ vĩnh viễn không đứng dậy được nữa. May thay tôi đã tránh được, đó chính là điều may mắn đối với tôi.

Bởi sức của hắn khoẻ hơn tôi rất nhiều, nếu tôi không quyết tâm để đánh quị hắn ngay từ những cú đòn đầu tiên thì tôi khó lòng mà cầm cự lâu dài với hắn.

Nàng nhìn tôi có vẻ phấn chấn và kiêu hãnh vì tôi đã khiến cho một kẻ đô con như hắn phải đo ván ngay cú phản đòn đầu tiên, nhưng nàng bỗng ôm mặt và rú lên thất thanh cũng vừa lúc tôi kịp nhìn thấy hắn vạch ống quần rút ra một con dao dài ngoẵng khiến tôi suýt co giò bỏ chạy nhưng rồi tôi lại tự trấn tĩnh và tự hỏi ‘bỏ chạy ư, nếu bỏ chạy thì có thể chạy thoát được hắn không, sức mình dẻo dai được bao nhiêu mà có thể chạy thoát hắn trong khi thể lực của hắn khoẻ và dẻo dai hơn mình gấp bội giúp hắn có thể bám sát mình và đuổi kịp mình bất cứ lúc nào’.

Nghĩ vậy tôi đành phải một lần nữa chấp nhận đương đầu với hắn, vừa kịp nghĩ đến đó thì con dao trong tay phải của hắn đã vung lên loang loáng, nhìn đường dao tôi biết hắn sẽ chém ngang để chặn hết đường né tránh của tôi. Tôi ngã ngoài ra phía sau theo Đòn hy sinh của Nam sơn Phái để tránh được mọi kiểu chém dao theo phương ngang của hắn cho dù hắn có thể thay đổi cách chém trung khi đòn chém của hắn đang tung ra.

Đồng thời chân phải của tôi tung ra một đòn Kim tiêu cước của Nam sơn Phái đá bạt con dao và để phòng ngừa hắn có thể thay đổi từ thế chém ngang thành thế chém dọc xuống trong lúc ra đòn giữa chừng, con dao sắc lẻm đã gọt đúng một đường ngang trên sống chân của tôi, tặng cho tôi một vết thương dài gần mười phân chạy dọc từ giữa cẳng chân lên sát đầu gối: Cho đến tận bây giờ tôi vẫn giữ mãi vết thương đó trên chân phải của tôi hay là vết thương đó không thể xoá khỏi trên cẳng chân của tôi thì cũng có nghĩa như nhau mà thôi.

Khi lưng đã chạm đất tôi lật úp người lại và hơi nâng người lên ở thế quì, giật mông về phía sau, còn hắn thì vì vừa lao vào vừa chém tôi trong khi tôi tự ngã sấp xuống sát mặt đất nên hắn không kịp thay đổi thế chém và mất đà ngã xuống theo cũng như không kịp thu dao về phía sau cùng lúc tôi nâng người mình lên cao và lưng tôi trở thành điểm tựa của hắn theo đà ngã. 

Tôi cúi gập đầu xuống phía dưới và uốn cong lưng lên làm cầu trượt cho hắn ngã theo đà về phía trước lộn qua đầu tôi và thuận theo thế tôi dùng cùi tay phải thúc mạnh cùi chỏ về phía sau và dùng với hết sức bình sinh táng đúng vào mạng liên sườn của hắn.

Đúng như trình tự đã tả, hắn ngã nhào qua đầu tôi và hai tay ôm lấy mạng sườn, mắt mũi hắn giàn dụa, miệng hắn méo xệch vì cú chỏ mà tôi đã giáng hết sức bình sinh vào mạng sườn của hắn đã khiến hắn phải tức thở. Nếu hắn không có một thể lực cường tráng thì cú chỏ đột hậu của tôi có thể khiến hắn táng mạng.

Một lần nữa tôi lại cảm thấy tội nghiệp cho hắn nhưng thực tình tôi cũng không còn cách nào khác vì nếu không đánh quị hắn thì hắn cũng sẽ băm vằm tôi thành từng mảnh với con dao sắc lẻm vừa rơi khỏi tay hắn và đang nằm trước mặt tôi...

Từ nãy giờ, nàng vẫn không dám mở mắt ra nhìn, nhưng khi nàng nghe rõ tiếng rên không phải là của tôi mà là một tiếng rên rất lạ thì nàng từ từ mở mắt và nhìn thấy tôi vẫn còn đứng đó với ống quần rách toạc vì nhát chém của hắn còn hắn vẫn còn lồm cồm lăn lộn trên bãi cỏ vì đau đớn thì nàng vội vã chạy lại phía tôi định xem vết thương của tôi, tôi vội vàng phủ ống quần lại và nói với nàng rằng tôi không sao.

Tôi lục tìm trong ba lô của tôi lấy ra bức tượng Phật bà bằng thạch ngọc mà Nhà sư trong Chùa ở Thị xã Đông hà đã tặng tôi khi tôi đến chào giã biệt Nhà sư vào ngày cuối cùng trước khi gia đình tôi rời Đông hà để chuyển đi nơi khác, đưa cho nàng và rằng:

‘C’est ma Maman!’ (đây là Mẹ của anh);

Nàng cầm lấy, kính cẩn ngắm nhìn và từ từ quì xuống rồi thầm thì:

‘Non, ce n’est pas seulement ta Maman, c’est notre Maman!’ (không, không phải là của riêng anh mà là Mẹ của cả hai chúng ta);

Tôi cũng quì xuống bên cạnh nàng. Hai tay nàng thành kính ôm bức tượng Phật bà nâng lên trước ngực và nàng cầu xin những điều hệ trọng nhất cho cuộc đời của hai chúng tôi rồi nàng quay sang phía tôi trao lại bức tượng Phật bà cho tôi:

‘Gardes!’ (anh hãy giữ lấy);

Tôi ngăn lại:

‘Non, c’est pour toi!’ (không, anh dành cho em);

Tự hồi nào hắn vẫn quị gập người phía sau lưng hai chúng tôi vì đau đớn, nghe chúng tôi nói với nhau bằng tiếng Pháp, hắn từ từ ngước bộ mặt nhăn nhó thê thảm vì đau đớn cả về thể xác lẫn tâm hồn và nhục nhã của lý trí nhìn hai chúng tôi đúng lúc nàng quay sang trao bức tượng Phật bà cho tôi:

Hắn vừa vội vã lết tới gần hai chúng tôi để khỏi mất cơ hội được kính bái Phật bà nhưng cũng vừa chậm rãi thận trọng như để cầu khiến cho cả hai chúng tôi biết rằng việc hắn đang sán đến gần chúng tôi là không có gì ác ý cho cả hai chúng tôi.

Hắn đã lết lại được gần hai chúng tôi trên hai cái đầu gối kéo lê trên bãi cỏ. Khi đã đến gần, mắt hắn đăm đăm nhìn vào bức tượng Phật bà trên tay nàng và hai tay hắn thành kính chắp trước ngực rồi vái lạy với lời cầu xin đầy sám hối:

‘Con cúi xin Phật bà độ lượng bao dung tha thứ cho những lỗi lầm và sự ngu si của con đã rồi!’;

Sự sám hối của hắn đã khiến cho nàng không thể ném cho hắn một cái nhìn khinh miệt hờn căm mà thay vào đó đôi mắt nàng dịu xuống ban cho hắn sự dung thứ như chính Phật bà.

Sau khi vái lạy Phật bà xong, hắn rút ra một dải vải trắng dài từ trong túi quần và xin được băng bó vết thương lại cho tôi.

Lúc bấy giờ tôi mới kịp nhìn lại vết thương của tôi đã chảy máu đầm đìa ướt đẫm cả ống quần của tôi và lênh lánh bãi cỏ. Nàng kinh hãi vội vàng giật lấy dải vải từ trên tay hắn, thận trọng đặt bức tượng Phật bà xuống bên vệ cỏ rồi cẩn thận băng bó lại vết thương cho tôi.

Hắn tự biết rằng hắn không nên quấy nhiễu hai chúng tôi hơn nữa vào lúc này nên cố gắng bỏ đi nơi khác. Tôi nghĩ rằng hắn cũng là một quân tử và cũng là một kẻ biết sùng bái Đạo Phật!

Nhìn dải vải dài trong tay nàng đang băng bó vết thương cho tôi, tôi mới bất chợt giật mình vì hiểu rằng trước khi đến đây hắn đã quyết tâm giết chết tôi bằng mọi cách và sau đó sẽ tự sát bằng cách thắt cổ với chiếc dải vải trắng này.

Riêng nàng, tôi không hiểu nàng có tự hiểu được điều này hay không nhưng tôi thấy rằng cả thân hình nàng đang run lên khiến nàng loay hoay mãi không làm sao băng bó xong vết thương cho tôi được...

Tôi chợt quay lại nhìn bức tượng Phật bà và hiểu rằng Phật bà đã giúp tôi chiến thắng và hoá giải hận thù giữa chúng tôi.

Mọi việc rồi cũng đến hồi kết thúc, nàng từ từ giơ đôi bàn tay của nàng lấm đầy máu của tôi lên trước mắt nàng và mếu máo. Tôi an ủi nàng và cũng đã đến lúc tôi phải nói lời chia ly với nàng: Tôi không muốn nàng phải chờ đợi tôi nữa bởi ngay tự bây giờ tôi không thể tự làm chủ được bản thân mình, tôi không thể tự lèo lái được cuộc đời mình theo mục đích mà mình đã lựa chọn. Mọi thứ tôi đang phải phó thác theo số phận nên tôi không muốn nàng phải kéo dài sầu khổ của cuộc đời nàng vì phải chờ đợi tôi.

Và rồi khi tôi giã biệt nàng, nàng vẫn cố tình lưu luyến tôi thêm lâu hơn nữa và thốt lên một cách sầu thảm:

‘Non..., ne me quitte pas!’ (không..., đừng bỏ em);

Tôi cố nuốt cho trôi cái gì đó đang ngẹn đắng ở cổ và bước đi không quay mặt nhìn lại cùng một lời từ biệt cuối cùng gửi lại phía sau lưng:

‘Ne m’attends plus’ (đừng chờ anh nữa)

Nhưng tôi vẫn biết nàng vẫn đứng đó, hai tay ôm chặt bức tượng Phật bà trước ngực với đôi dòng nước mắt nước mắt hàng nối hàng...


>>> Thiên cơ
>>> Giáng phàm
>>> Ngọc Nữ
>>> Xa mẹ
>>> Cảm xúc đầu đời
>>> Trò chơi nguy hiểm
>>> Chữ tuyệt
>>> Hạn Mười ba tuổi
>>> Du hồn
>>> Hạ sơn
>>> Mưu cầu Sự nghiệp
>>> Đặc ân
>>> Trái cấm
>>> Sang trang
>>> Hình ngục
>>> Bị tống giam
>>> Trọng thương
>>> 
San yǒung (산영)
>>> Bảo mẫu
>>> Đại nạn
>>> Thiên la - Địa võng
>>> Ba lần cửa quan
>>> Bế quan
>>> Dự án
>>> Hậu vận
>>> 
San yǒng (산영)
>>> Thức dậy
>>> Cảm hóa
>>> Lời giã biệt
>>> Khi người đàn ông khóc
>>> Có em trong đời

>>> Vắng em

 

Tác giả bài viết: Dr Trần Phúc Ánh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết