Biết em từ thưở em còn thơ bé
Nhìn thấy em khôn lớn từng ngày
Từng nghe những câu em nói ngây thơ
Rồi từng thấy em vui với bao bạn bè
Anh mãi mong chờ nào dám trao lời
Yêu em, anh chỉ muốn em được hạnh phúc bên người
Rồi thuyền xa bến, mộng hoa tàn
Anh lầm lũi đường đời cô quạnh
Thương hoài con phố nhỏ đìu hiu
Lá vàng rơi oằn mình dưới bước chân ai nặng trĩu
Chợt nghe lòng thảng thốt, lệ tuôn rơi
Poem of
Dr Phúc Ánh Trần