Ông ngoại tôi vốn là một thầy thuốc Đông y giỏi nhưng ông đã tự bệnh mà qua đời vì cậu ruột tôi, người con trai duy nhất của ông đã vào Nam chiến đấu theo tiếng gọi sôi sục của đất nước như hàng nghìn hàng triệu thanh niên trai tráng trên khắp mọi miền đất nước vào thời đó....
Vào một ngày khai xuân nắng đẹp, lúc ban trưa, tôi đã cất tiếng khóc chào đời ngay trên mảnh đất mà mẹ tôi và cả bố tôi cũng đã từng sinh ra nhưng miền quê ấy chỉ gắn bó những năm tháng sơ sinh của tôi để rồi sau đó tôi đã rời xa quê hương và lớn lên trên mọi miền của đất nước....
Thằng bạn tôi không có kinh nghiệm nên không hỏi được tôi đã bị dẫn đi đâu, chỉ biết hắn chạy loanh quanh tìm kiếm để mang cơm cho tôi nhưng không được. Lúc ấy hắn cũng định qua trường Đại học Kinh tế để tìm hai cô em gái của tôi vẫn đang học ở đó để báo tin nhưng hắn cũng nghĩ lại rằng sợ sẽ làm......