Cuộc chiến tranh thấm thoắt đã qua đi hơn mười năm, nhưng khó mà quên hết trong đời mẹ tôi bởi trên thân thể của mẹ tôi vẫn còn hằn đọng lại những vết thương của thể xác lẫn tâm hồn mà không bao giờ có thể lành lại. Nó đã trở thành một nỗi ám ảnh vô cùng khủng khiếp đối với mẹ tôi mỗi khi sức khoẻ......
May mắn nhất trong đời tôi là tôi từng được chứng kiến những mảng đời đau thương đủ để tôi trở thành một con người sống có tâm hồn ấm áp nhân tình nhưng nếu phải chứng kiến sự đau thương diễn ra hàng ngày thì tim tôi sẽ trở thành chai sạn và tâm hồn tôi sẽ hóa đá....
Cuộc đời học trò của tôi đã trải qua những năm tháng nghiệt ngã, không phải chỉ vì cuộc sống khổ cực vất vả vì đất nước vừa mới trải qua một cuộc chiến đau thương tàn khốc mà là vì sự đối xử phân biệt của những đứa trẻ học sinh cùng lớp và cùng trường....
Thấm thoắt năm học đầu tiên trong cuộc đời tôi cũng kết thúc, đó là một ngày cuối cùng của năm học và cũng là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, tôi cùng bọn trẻ cùng lớp ùa ra cổng trường khi vừa tan buổi học cuối cùng....
Trên Thế giới này, có lẽ ít có một Quốc gia nào không phải trải qua những cuộc chiến tranh và không có cuộc chiến tranh nào lại không mang đến cho loài người những đau thương lầm than, làng xóm điêu tàn, đất nước nghèo nàn lạc hậu... xã hội khốn cùng......
Sinh ra khi được mang thai chỉ được hơn bảy tháng nên ngày mà tôi lọt lòng chỉ là một hài nhi quá bé bỏng nhỉnh hơn 1kg, ngày mà tôi cất tiếng khóc chào đời cũng là ngày mà đất nước đang ngập chìm lửa đạn, tiếng khóc chào đời của tôi thét gào cùng với tiếng nổ đinh tai của bom đạn và sự gian khổ của......