Trong cuộc đời không ai không có những ký ức của mình trong quá khứ và hiện tại bởi nó đánh dấu những thăng trầm, buồn tủi và vinh quanh của đời mình trong chặng đường đời đã qua:...
Cho đến khi vào học Đại học Sư phạm Huế, tôi vẫn tiếp tục ghi danh vào học võ ở một lớp võ ngay trong trường mặc dù trước đó tôi từng bị các lò võ khác đuổi khỏi võ đường vì can tội ‘có năng khiếu giết người’....
Tôi lại chuyển vào học Quốc học Huế khi đã kết thúc lớp mười một ở Quảng Bình nhưng khi vào Huế trường Quốc học Huế lại bắt tôi phải học lại lớp mưới một vì ‘can tội’ khác hệ rằng ở Quảng Bình vẫn đang ‘giao thời’ giữa Hệ Mười năm và Hệ Mười hai năm còn ở Huế đã là Hệ Mười hai năm từ rất lâu nên......
Lại một năm học nữa lại đến với chúng tôi, đó là năm lớp mười một. Lúc này Quảng Bình vừa mới xây xong một trường Cấp III mới nên chúng tôi lại chuyển về học ở trường mới ở Thị xã. Tôi cũng đã có những thành tích rất tốt trong học tập....
Có thể nói rằng những người bố mẹ nào có những đứa trẻ hiếu động như tôi cũng vừa rất tự hào và hy vọng nhưng cũng sẽ lo lắng vô cùng. Những ngày sau khi cuộc chiến tranh vừa kết thúc, ngay trên mảnh đất của Tỉnh nhà nơi mà tôi từng được sinh ra và lớn lên vẫn còn sót lại không ít tàn dư của chiến......
Một lần từ trường về quê, trên một chuyến đò ngang qua Sông Danh, có một ông lão mặc bộ đồ nâu sòng có dáng vẻ hiền từ và thông thái cùng ngồi trên thuyền và ngồi đối diện với mẹ tôi cứ nhìn vào mặt mẹ tôi một cách chăm chú. Bất giác mẹ tôi bắt gặp cái nhìn của ông lão nhưng không cảm thấy ác ý nên......
Hơn ba tuổi, đầu tôi bắt đầu mọc tóc, một kỳ tích thật là hài hước và hiếm thấy bởi vì ngay tối hôm trước mẹ tôi vẫn xoa xoa vào cái đầu của tôi nhẵn thín không một cọng tóc nào, thậm chí không có lấy một sợi lông măng nhưng chỉ sau một hôm, khi thức dậy mẹ tôi bỗng nhìn thấy duy nhất một sợi tóc......
Những ngày sau khi cuộc chiến tranh vừa kết thúc, ngay trên mảnh đất của Tỉnh nhà nơi mà tôi từng được sinh ra và lớn lên vẫn còn sót lại không ít tàn dư của chiến tranh:...