...
Mẹ tôi là thứ nữ trong một gia đình đông con và chủ yếu là con gái, không hiểu sao tất cả những lần mà bà ngoại tôi hạ sinh là con gái thì tất cả các chị em của mẹ tôi đều được ‘mẹ tròn con vuông’ nhưng hễ cứ sinh con trai thì hoặc là sơ sẩy ngay lúc vừa mới sinh hoặc là chỉ sống thêm được rất ít......
Bố tôi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình đông con và lắm kế mẫu. Bà nội tôi không may qua đời sớm để lại cho ông nội tôi những ba quí tử nên ông nội tôi lại phải lần lượt phải đi thêm những bước nữa với những bà kế sau này....
Nếu không có ước mơ con người không thể lớn; Thành công lớn khởi đầu từ hoài bão tuổi ấu thơ...
Cuộc vui nào rồi cũng tàn, những ngày Sanyoung sống bên cạnh tôi đã đem lại cho tôi một niềm hạnh phúc lớn. Nó giống như một dòng nước mát ngọt trong lành chảy qua một đồng lúa đang khô cạn....
Đó là em gái út của tôi, nó sinh vào cuối tháng mười một năm 1981 nên tôi thường gọi đùa nó là đời 81 chót chét. Kể từ khi đời 81 của tôi ra đời, ngôi vị em út của cô em gái thứ hai của tôi là đời 74 đã bị tiếm ngôi bởi đời 81....
Niềm tin của mẹ tôi đối với tôi chính là một niềm khích lệ lớn lao của tôi để tôi có đủ can đản và bản lĩnh để tiếp tục khám phá những chân trời mới luôn mở ra không ngừng trước mắt tôi......
Trong các cuộc chiến tranh Vệ quốc Vĩ đại, bất kỳ một đất nước và dân tộc nào cũng đều có những người con anh dũng hy sinh cho Tổ quốc, cho đồng bào và cho những người thân thương ruột thịt của mình. Nhưng cũng có không ít những giọt máu oan uổng phải đổ xuống....
Một lần từ trường về quê, trên một chuyến đò ngang qua Sông Danh, có một ông lão mặc bộ đồ nâu sòng có dáng vẻ hiền từ và thông thái cùng ngồi trên thuyền và ngồi đối diện với mẹ tôi cứ nhìn vào mặt mẹ tôi một cách chăm chú. Bất giác mẹ tôi bắt gặp cái nhìn của ông lão nhưng không cảm thấy ác ý nên......
Ông ngoại tôi vốn là một thầy thuốc Đông y giỏi nhưng ông đã tự bệnh mà qua đời vì cậu ruột tôi, người con trai duy nhất của ông đã vào Nam chiến đấu theo tiếng gọi sôi sục của đất nước như hàng nghìn hàng triệu thanh niên trai tráng trên khắp mọi miền đất nước vào thời đó....
Cuộc vui nào rồi cũng tàn, những ngày Sanyoung sống bên cạnh tôi đã đem lại cho tôi một niềm hạnh phúc lớn. Nó giống như một dòng nước mát ngọt trong lành chảy qua một đồng lúa đang khô cạn....
Ngày lại nối ngày, thấm thoắt tôi cũng đã trở thành một ‘trang nam tử’, gia đình tôi lại chuyển vào Huế (1987), tôi bắt đầu học lớp 11 trường Phổ thông Trung học Quốc học Huế....
Lại nói đến những câu chuyện giữa Phật Tổ và Phật bà trên Phật giới. Phật Tổ nói với Phật bà: ‘Từ lúc Thiên Cơ hạ giới đến nay cũng đã hơn năm năm ở dưới Trần gian rồi, hắn cũng đã đến tuổi đi học. Ta cũng được biết sức học của hắn rất khác thường’;...
Nhiều đêm Phật bà lại đến bên tôi kể lại cho tôi nghe lại những tháng ngày ngắn ngủi mà tôi từng sống trên Phật giới, trong Am Tịnh Cô của Phật bà. Lúc ấy tôi còn là Thiên Cơ, một hài nhi bụ bẫm và tinh nghịch đã được Phật bà dạy dỗ và một Ngọc Nữ chăm sóc....
Sinh ra khi được mang thai chỉ được hơn bảy tháng nên ngày mà tôi lọt lòng chỉ là một hài nhi quá bé bỏng nhỉnh hơn 1kg, ngày mà tôi cất tiếng khóc chào đời cũng là ngày mà đất nước đang ngập chìm lửa đạn, tiếng khóc chào đời của tôi thét gào cùng với tiếng nổ đinh tai của bom đạn và sự gian khổ của......