Chữ Tuyệt - Công ty TNHH Tam Hùng

Chữ Tuyệt

Chủ nhật - 13/01/2013 17:08
Lại nói đến những câu chuyện giữa Phật Tổ và Phật bà trên Phật giới. Phật Tổ nói với Phật bà: ‘Từ lúc Thiên Cơ hạ giới đến nay cũng đã hơn năm năm ở dưới Trần gian rồi, hắn cũng đã đến tuổi đi học. Ta cũng được biết sức học của hắn rất khác thường’;

Phật bà thành kính mỉm cười biết ơn và trịnh trọng thưa:

‘Dạ, bẩm Phật Tổ, hắn là một hài nhi hiếu học, hiếu động và nhanh nhẹn. Phải tội, Thân mẫu của hắn từng bị trọng thương trong chiến tranh nên không thể hàng ngày chăm bẳm cho hắn khiến cho hắn phải một thân một mình côi cút hàng ngày vẫn đi học xa’;

Phật Tổ thở dài lo lắng:

‘Âu cũng là chữ Tuyệt của hắn. Ấy chính là chữ Tuyệt thứ 2 của hắn như đã từng nói là hắn đã được hạ phàm với điều kiện phải đánh đổi bằng tính mạng của những người thân bên cạnh hắn: Lẽ ra hắn phải cam chịu một số kiếp hẩm hiu là ngay sau khi ra đời thì hắn sẽ không còn Thân mẫu nữa nhưng vì Gia tộc của Mẫu thân của hắn nhiều đời nhân đức nên ta đã cố gắng thế độ cho Thân mẫu của hắn qua khỏi sản nạn nhưng hắn vẫn phải cam chịu sự thiếu thốn tình cảm của thân mẫu hắn ngay từ lúc hắn còn nhỏ để thay thế.

Phật bà đã có cách gì để giúp Thân mẫu hắn bảo bọc cho hắn chưa? Tính hắn vốn hiếu động, vắng tầm mắt của Thân mẫu, hắn rất dễ bề nghịch ngợm những trò nguy hiểm!’;

Phật bà xá tay trước ngực đáp:

‘Dạ, Đệ tử cũng đã sớm sắp xếp’;

Phật Tổ gật đầu khen:

‘Phật bà cũng quá chu đáo với Thiên Cơ của Phật bà rồi đó’;

Dừng một lát, Phật Tổ lại hỏi thêm:

‘Kể từ lúc Thiên Cơ hạ giới đến nay hắn đã có lần nào được biết rằng Phật bà đã từng dạy dỗ hắn hay chưa?’;

Phật bà thưa:

‘Dạ, bẩm Phật Tổ, mấy năm nay vì hắn chưa lớn. Tuổi của hắn hẵng còn quá bé nên Đệ tử chưa thể để hắn biết được gốc gác xưa kia của hắn ở trên Tiên giới cũng như đã từng được Đệ tử tái kiếp cho hắn và thời gian hắn đã từng được dưỡng dạy ở Phật giới trước khi hắn được sinh hạ.

Đệ tử định rằng ít lâu nữa khi hắn bắt đầu có chút hiểu biết thì sẽ cho hắn biết những điều này cũng chưa muộn’;

Phật Tổ nói:

‘Phật bà nói cũng phải, hắn cần phải hiểu rõ căn nguyên nào đã sinh ra hắn để hắn phải sớm được hướng định cho sự nghiệp sau này của hắn. Ta không muốn để hắn tuổi trẻ thì rông chơi lêu lổng với bạn bè xấu để rồi đến lúc tuổi già không làm được gì để giúp đời và giúp người’;

Phật Tổ dừng lại một lát rồi lại nói tiếp:

‘Ta đang lo ngại một điều rằng Phật bà đã từng cho Ngọc Nữ xuống Trần gian để giúp Thiên Cơ nhưng mà ta và Phật bà cũng từng biết rằng Thiên Cơ vốn dĩ không phải là kẻ hạ phàm trần tục nên giữa hắn và Ngọc Nữ đã bắt đầu nảy sinh những ham muốn phàm tục rồi, ta không muốn sự ham muốn này sẽ khiến cho Thiên Cơ sớm bị lôi kéo vào một bể khổ của tình ái và càng không muốn cho Ngọc Nữ phải bị ràng buộc vào Cõi trần vì chữ tình mà không muốn trở về Phật giới nữa’;

Phật bà thoáng chút lo âu:

‘Bạch Phật Tổ, Đệ tử vẫn biết vậy nên mới cho Ngọc Nữ hạ phàm với tuổi lớn hơn Thiên Cơ để ngăn chặn sự nảy sinh tình cảm trai gái giữa Thiên Cơ và Ngọc Nữ nhưng thật không may là tiềm căn của Thiên Cơ vẫn trỗi dậy khiến cho Thiên Cơ bắt đầu bộc phát dục tình với Ngọc Nữ. Nhưng nếu không cho Ngọc Nữ hạ trần để giúp Thiên Cơ thì Thiên Cơ sẽ gặp phải nhiều đại hoạ như Phật Tổ cũng biết!?’

Phật Tổ thở dài nói:

‘Âu cũng là một chữ Tuyệt của hắn. Ấy là chữ Tuyệt thứ 7 của hắn là hắn phải tuyệt tình nhân duyên với người mà hắn đã từng hẹn từ Kiếp trước: Trong thâm tâm hắn vì đã từng gặp Ngọc Nữ trên Phật giới trước khi được tái kiếp nên hắn cứ nghỡ Ngọc Nữ là người mà hắn từng hẹn ước trong Tiền kiếp nên bây giờ hắn mới sinh lòng muốn làm vẹn lời hẹn Tiền kiếp của hắn..., nhưng ta đồ rằng thời kỳ nguy hiểm của hắn cũng đã tạm lui nên Phật bà hãy cho Ngọc Nữ quay trở về trước hạn vì ta e rằng nếu để Ngọc Nữ tiếp tục ở lại theo kỳ hạn 3 năm như Phật bà đã dự định thì chúng ta sẽ gặp rắc rối vì Thiên Cơ và Ngọc Nữ đó, Phật bà có biết không?’

Phật bà phân vân muốn lựa lời giải thích:

‘Ngọc Nữ đã sống ở Trần gian được 2 năm rồi, Đệ tử nghĩ nếu cho Ngọc Nữ tiếp tục ở lại Trần gian thêm 1 năm nữa thì Thiên Cơ cũng chỉ mới lên 6 tuổi, ở cái tuổi ấy liệu gì Thiên Cơ đã có thể khiến cho Ngọc Nữ phải động lòng đến nỗi không thể dứt áo để quy về Phật giới sau khi mãn hạn được chứ ạ?’

Phật Tổ chau mày nói:

‘Phật bà không thấy rõ rằng ngay từ bây giờ Thiên Cơ đã bộc phát dục tình rất rõ vả lại ngay từ trước khi hạ phàm thì Ngọc Nữ cũng đã có ý này rồi sao? Bởi vậy Ngọc Nữ ở lại thêm ngày nào thì ham vọng ái tình giữa Thiên Cơ và Ngọc Nữ sẽ càng trỗi dậy mãnh liệt hơn và sẽ khiến cho hai người càng không muốn rời xa nhau nữa, tức là Ngọc Nữ sẽ không chịu quay trở về bên cạnh Phật bà đâu...!’

Phật bà trở nên lo lắng hơn vì Phật bà sợ rằng sau khi Ngọc Nữ qui về Phật giới thì Thiên Cơ lưu lạc Trần gian một mình lại đang còn bé và vắng xa Thân mẫu sẽ rất cô đơn, bất hạnh với nhiều hiểm hoạ luôn rình rập không có ai bảo bọc kịp thời.

Dò đoán được nỗi lo của Phật bà, Phật Tổ nói:

‘Ta vốn biết Thiên Cơ sẽ phải gánh chịu nhiều kiếp nạn ngay từ lúc nhỏ, nhưng ta đã quyết định tạm thời cho lùi lại một số kiếp nạn để Thiên Cơ tạm thời yên ổn một thời gian sau khi Ngọc Nữ qui về Cõi Phật, sau này Thiên Cơ sẽ chịu những kiếp nạn này khi đã khôn lớn hơn...’

Phật bà nghe vậy liền thấu tỏ và tỏ lòng biết ơn Phật Tổ, Phật bà thưa:

‘Bạch Phật Tổ, nếu Phật Tổ đã sắp đặt như vậy thì Đệ tử sẽ xin kíp triệu Ngọc Nữ qui Cõi Phật!’ ;

Phật Tổ nán lại:

‘Để Ngọc Nữ có thể vui lòng qui Cõi Phật, Phật bà hãy sắp xếp cho Phụ thân của Thiên Cơ thuyên chuyển công việc đi nơi khác xa hơn, Ngọc Nữ vì phải ở lại trường để tiếp tục học không thể đi theo Thiên Cơ được, lúc ấy ham muốn ái tình của Ngọc Nữ sẽ nguội dần và sau khi mãn hạn 3 năm ở Trần gian thì Ngọc Nữ cũng sẽ tự khắc mà qui Cõi Phật, Phật bà không cần phải triệu về bây giờ sẽ khiến cho Thiên Cơ và Ngọc Nữ đều đau lòng!’

Phật bà mỉm cười biết ơn vô cùng vì Phật Tổ đã xá tội cho những lỗi lầm của Thiên Cơ và Ngọc Nữ mà đã có cách giải quyết chu toàn. Phật bà xin cáo từ Phật Tổ và quay lui.

Ngay trong năm đó, bố tôi đã chuyển công tác từ Quảng Bình vào Thị xã Vĩnh Linh, tôi và các em tôi phải chia tay với chị ấy để theo bố tôi cùng vào Vĩnh Linh.

Lần chia tay ấy thật ngậm ngùi, chị khóc nức nở như phải tiễn biệt một đứa em trai nhưng trong tiềm căn của tôi và của chị đó chính là sự ly biệt của một cuộc tình ngang trái giữa Thiên Cơ và Ngọc Nữ bởi cả hai đều hiểu rằng những năm tháng sau này cả hai sẽ không bao giờ được chung sống với nhau trong cõi Hồng trần nữa.

Đó là lần chia tay đầu tiên trong cuộc đời tôi kể từ lúc tôi được sinh ra trong cõi đời này. Lần chia tay ấy sao mà chua xót và bi thương, tôi không hiểu nổi ý nghĩa của cuộc chia tay ấy cho đến mãi sau này khi tôi lớn lên và phải chia tay với một người bạn gái thì tôi mới định nghĩa được một cách thực sự về ý nghĩa của lần chia tay ấy giống như là sự chia ly của mối tình đầu tiên bị tan vỡ.

Than ôi, tôi không thể hiểu được rằng mình đang sống với tư cách của một đứa trẻ ở chốn Trần gian hay là đang mang trong mình một tiếng gọi sâu xa từ ngàn kiếp của một cuộc tình luân hồi qua nhiều kiếp và tôi đang trường tồn trong Vũ trụ Siêu phàm với tư cách của một kẻ bất phàm!?

Kỳ lạ thay, nếu là một kẻ bất phàm thì đã vượt ra ngoài mọi ham muốn ái tình đâu còn phải khổ luỵ vì chữ tình làm chi? Nhưng tôi vẫn khát khao và đam mê tình ái vậy thì phải chăng tôi vẫn là một con người!?  Nhưng nếu tôi vẫn là một con người thì tôi hẵng chỉ là một đứa trẻ lên năm làm sao đã hiểu được thế nào là một chữ Tình?

Một chữ Tình tuy ngắn ngủi và nhỏ bé nhưng trên Thế gian mấy ai có thể cắt trọn nghĩa và mấy ai đã làm đúng đạo của chữ Tình?

Càng khó hiểu và càng khó lý giải khi trong lòng một đứa trẻ mới lên như tôi phải mang nặng một chữ Tình lâm ly và bi đát đến như vậy!?

Bởi vậy, lần chia tay ấy có thể được tạm thời định nghĩa như là cuộc chia tay của mối tình đầu tiên trong cuộc đời của tôi khiến cho nhiều đêm tôi đã khóc dầm dề vì thương nhớ và luyến tiếc ‘Ngọc Nữ’!

Một năm sau đó, mãn hạn 3 năm ở Trần gian, Ngọc Nữ đành ngậm ngùi qui về Phật giới để hoàn thân cho người con gái mà trước đây Ngọc Nữ đã từng mượn xác để lưu ký ở Trần gian.

Chúng tôi chỉ ở Thị xã Vĩnh Linh được một năm. Lúc tôi lên bảy tuổi thì bố tôi lại đưa chúng tôi chuyển vào Đông Hà.

Một năm sau kể từ khi chúng tôi vào Thị xã Đông Hà, Phật bà đã chính thức xuống Trần gian gặp tôi và dạy lại cho tôi biết những quá khứ của mình từ mười một tiền kiếp trước và cả những tháng ngày mà tôi được Phật bà nuôi dưỡng trên Phật giới trước khi tôi được hạ phàm để đầu thai làm kiếp một con người trần tục vì một sứ mệnh của Phật giới và của cả Trần gian:

Mỗi một con người sinh ra trong Cõi Phàm trần đều luôn mang trong mình một Sứ mệnh cao cả. Mặc dù vậy, có người nhận thức được và có người không nhận thức được... Tuy nhiên, tất cả mỗi một con người đều tự biết rằng bản thân họ phải làm một việc gì đó trước hết là có ích cho bản thân nhưng không phương hại cho người khác và lớn lao hơn thế là giúp ích cho Xã hội mà theo nghĩa của Phật pháp là phổ độ chúng sinh...

Lại nói đến những năm tháng mà tôi từng sống trong cuộc đời thực của mình ở Trần gian: Tôi đã được Nhà sư nói rằng tôi rất có duyên với Phật và mặc dầu nhiều lần tôi được gặp Phật bà trong mơ nhưng trong tâm trí của tôi, tôi không bao giờ tin rằng trên đời này có Phật giới, tôi không bao giờ tin có Thánh thần hay Ma quỷ... Bởi thế, tôi thường có những trò nghịch ngợm hay quấy phá Miếu mạo, đình đền...

Có một lần đi học về khi đi ngang qua một Miều thờ Thổ công, tôi và một đứa bạn học cùng lớp và nó là con của một cô y tá của cơ quan của bố tôi: cả hai đã ghé vào Miếu thờ quậy phá, ném Ông Táo xuống hồ, đập vỡ lư hương của Thổ công...

Tối hôm đó, sau khi về nhà, không hiểu sao tôi lăn đùng ra ốm: Tôi sốt liên tục ba ngày và sau đó không hiểu sao lại tự lành mặc dù không uống thuốc vì lúc đó dịch sốt xuất huyết đang hoành hành nên không ai dám cho tôi uống thuốc khi chưa rõ nguyên nhân vì sao tôi bị sốt.

Sau khi hết sốt, tôi lại đi học bình thường, thằng bạn đã từng cùng tôi đập phá Miếu Thổ công ghé tai tôi nói nhỏ rằng:

‘Vì mày và tao cùng đập Miếu Thổ công nên cả tao và mày sau khi về nhà đều bị ốm.

Tao sợ quá phải thưa chuyện với bố tao và bố tao phải mang hương hoa đến tạ lỗi cho Miếu Thổ công thì mày với tao mới qua khỏi. Nếu không thì cả mày và tao đều bị Thổ công và Táo công vật chết rồi’;

Nghe thì nghe vậy chứ tôi thì chẳng tin bởi tôi đâu có biết nó có bị ốm hay không vì khi tôi ốm thì tôi nghỉ ở nhà còn khi tôi đi học trở lại thì cũng đã thấy hắn đi học rồi... tôi biết đâu hắn nói dối thì sao!?!

Mặc dầu vậy, vài tối hôm sau, trong lúc ngủ, tôi nằm mơ thấy một hung thần mặt mày dữ tợn vác theo một thanh đại đao rất to đến trước mặt tôi và mắng rằng:

‘Mi đừng tưởng mi là Tiên linh trên trời giáng thế mà có thể đến phá phách Miếu mạo của ta!

Tiên linh trên trời và Quỷ thần dưới đất đều phải biết điều nước sông không phạm nước giếng, lần này thì ta tạm tha cho mi. Nếu tái phạm ta quyết sẽ không tha!’;

Tôi phá lên cười sằng sặc và bảo rằng:

‘Nếu thế thì ông có làm gì được ta nào?’;

Hung thần giận dữ vung cây đại đao bổ xuống thì bỗng nhiên một tiếng ‘rắc’ khủng khiếp vang lên và thanh đại đao gãy làm đôi khiến cho vị hung thần thất kinh lùi lại.

Tôi lại cười to hơn vì sự ngông cuồng háo thắng của một đứa trẻ. Sau một hồi, vị hung thần cũng lấy lại được sự trấn tĩnh và đẩy tới một khẩu thần công có nòng súng to như miệng cối xay chĩa thẳng vào tôi khiến tôi sợ hãi và co giò bỏ chạy...

Một tiếng nổ ầm vang đuổi theo sau lưng tôi khiến tôi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi vãi ra như tắm vì sợ hãi vô cùng...

Sáng hôm sau, khi thức dậy, lúc đi ra trước ngõ tôi nhặt được một thanh đại đao dài gãy cán và một khẩu AK cũ kỹ đã hen rỉ nhưng vẫn có thể lên qui lát và có thể bóp cò điểm hoả. Tôi cảm thấy lạ lùng vô cùng vì sự ứng nghiệm của giấc mơ của tôi.

Mấy ngày hôm sau tôi mang khẩu súng ra chơi và một chú Công an đi ngang qua nhìn thấy liền tịch thu. Tôi vật nài mẹ tôi phải lên đồn Công an xin lại cho tôi cho bằng được.

Mẹ tôi đành phải lên đồn Công an xin lại cho tôi.

Khi quay về mẹ tôi nói rằng:

‘Các chú Công an dặn con không được cho đạn vào trong này vì khẩu súng vẫn có thể điểm hoả nhưng vì nòng súng đã bị hen ghỉ có thể bị vỡ khi đạn nổ sẽ rất nguy hiểm cho con đó. Con nhớ điều này tuyệt đối nhé!’;

Tôi vâng dạ cho qua chuyện rồi tiếp tục xách khẩu súng đi chơi.

Thế rồi, không hiểu sự việc tôi quấy phá Miếu Thổ công có gây cho tôi phạm tội bất kính với Thổ công để có thể khiến Thổ công nổi giận và làm hại tôi như lũ bạn của tôi đã đe dọa tôi hay không, chỉ biết rằng vài tháng sau đấy là vào mùa đông, một hôm trời mưa rất to, tôi đi đường tắt từ trường về nhà và trên đường đi ngang qua cái Miếu Thổ công mà tôi từng quậy phá thì tôi gặp nạn suýt chết đuối, số là:

Cái Miếu Thổ công nằm ngay bên cạnh Hồ ông Ty (hồi đó ông Ty làm Chủ tịch Phường 5A nên người ta gọi cái hồ ấy là Hồ ông Ty, đó là một cái hồ khá lớn và người ta làm một cái đập thoát nước cách Miếu Thổ công chừng 300 m). Mọi lần đi học về, khi đi vòng qua hồ để về nhà đều phải lội qua cái đập nước. Bình thường nước chảy qua đập chỉ cao hơn mép đập vài phân và lúc nào cao lắm cũng chỉ độ mười lăm phân, nước chảy rất chậm có thể lội qua được.

Phía dưới đập thoát nước có một trũng nước khá sâu vì nhiều khi nước chảy mạnh đã làm cho chân đập bị xói mòn và đào thành một cái hố rất sâu so với chiều cao của tôi (vì tôi vốn còi cọc nên lúc ấy tôi chỉ cao nhỉnh hơn 1 met, cái trũng sâu ấy khi thời điểm nước trên đập chảy xuống mạnh và chân đập bị ngập thì cũng sâu cỡ 1 met rưỡi).

Hôm ấy, trời mưa to nên nước chảy qua đập rất mạnh và dâng lên rất cao gần 40 – 50 phân làm cho tôi bị lút tới gần bẹn, tôi khoác cái áo mưa trên người dài đến tận mắt cá chân.

Nói là áo mưa cho oai chứ thực tình chỉ là một cái bao PE mà tôi cắt ở một đầu trên làm một cái lỗ để thò đầu ra ngoài và chỉ việc chui cả người vào cái bao là có thể biến cái bao PE thành cái áo mưa rất chắc và trên đầu tôi chỉ cần đội thêm cái mũ cối là có thể bất chấp mưa bão.

Dĩ nhiên là cái bao PE cũng dài gần 1 met đủ để che kín người tôi từ đầu cho đến chân và tôi hoàn toàn thoải mái để có thể đi lại khi choàng cả cái bao PE vào người.

Nếu không khoác ‘áo mưa’ thì cho dù nước có chảy mạnh và dâng lên cao tới quá đầu gối tôi thì cũng không hề hấn gì với tôi được vì chân tôi mảnh khảnh không đủ gây sức cản để nước có thể đẩy tôi ngã nhưng vì cái ‘áo mưa’ rộng thùng thình đã vô tình gây nguy hiểm cho tôi:

Khi tôi lội qua đập và mỗi lúc bước chân thì chiếc ‘áo mưa’ bị dạng ngang ra và dòng nước bị chiếc ‘áo mưa’ dang ngang làm cản trở sinh ra một lực đẩy rất lớn mà tôi không thể cưỡng được khiến tôi bị đẩy ngã theo dòng nước và rơi xuống cái trũng sâu ngay dưới chân đập, chiếc mũ cối bị hất văng khỏi đầu tôi và lao theo dòng nước:

Hai tay tôi bất lực trong cái ‘áo mưa’ rộng thùng thình và cả người tôi bị nhấn xuống tận đáy của cái trũng sâu rồi lại bị nước xoáy đẩy trồi lên không biết mấy bận. Tôi không biết làm thế nào để ngoi lên bờ cho dù tôi không mặc cái ‘áo mưa’ chết tiệt ấy thì bình thường tôi cũng không biết bơi.

Trong thâm tâm tôi lúc ấy chợt bộc phát một nỗi sợ ghê gớm và cũng lúc ấy bỗng nhiên tôi liên tưởng đến cái Miếu Thổ công gần đó mà tôi đã từng quậy phá khiến tôi càng trở nên hoảng sợ vô cùng khi nghĩ rằng tôi đang bị Thổ công và Táo công trách phạt:

Nỗi sợ trong tôi càng lớn hơn khi tôi càng nghĩ cách để làm thế nào lên được bờ trong lúc cứ bị dòng nước xoáy dưới chân đập dâng lên rồi lại nhận xuống trong nỗi tuyệt vọng.

Tôi không biết mình đã phải chịu đựng nỗi khiếp sợ ấy trong bao lâu và thầm nghĩ đến Phật bà thì bất chợt lúc ấy một cơn gió rất lớn thổi dọc từ phía đầu hồ phía trên nguồn xuống tận cuối hồ là chân đập đã làm cho mặt hồ nổi một cơn sóng rất lớn (mà bình thường nước ở hồ không bao giờ có sóng và càng không thể có một cơn sóng lớn tới mức như thế) khiến cho nước chảy qua đập rất mạnh và làm cho dòng nước dưới trũng sâu đột nhiên chảy xiết.

Dòng nước chảy xiết đột ngột vì cơn sóng bất thần ấy đã tạt tôi vào bờ vì dòng nước dưới chân đập không chạy thẳng mà chảy uốn vòng về bên phải nên khi nước chảy mạnh thì người tôi một phần bị cuốn trôi theo dòng nước sang bên phải nhưng một phần cũng bị tạt thẳng vào bờ theo quán tính của dòng nước dội xuống từ trên đập.

Vô tình bị dòng nước chảy mạnh bất thần quẳng tôi lên bờ ngoài khả năng xoay xở của mình và ngoài cả hy vọng của bản thân tôi, tôi chớp thời cờ theo đà của dòng nước đã đẩy tôi lên bờ để lăn thêm mấy vòng cho người tôi lên hẳn trên bờ: Khi tôi đã lên được bờ thì ‘sóng cũng yên, biển cũng lặng’, tôi thầm nghĩ không biết cơn gió và cơn sóng bất thần ấy có phải do Phật bà đã cho tôi để cứu tôi thoát chết hay không!?

Lại một chuyện khác xảy ra khiến cho cho tôi dần dần có thể tin rằng trong Vũ trụ vẫn tồn tại những Cõi Siêu phàm:

Đó là một đêm hè, khi xung quanh tiếng côn trùng kêu vang khắp nơi, tôi đang ngồi thái rau để nấu cho lợn ăn ở dưới nhà bếp, bố mẹ tôi và các em tôi đều đi xem TV ở cách nhà gần hai cây số ở một Cơ quan được gọi là Cơ quan Ban C (được thiết lập để đối ngoại với Lào trong những năm chiến tranh chống Mỹ) vì thời đó TV rất ít có và rất lạ lẫm đối với nhiều người, thì bỗng nhiên tôi nghe được tiếng khóc ai oán văng vẳng lẫn trong tiếng côn trùng. Lúc đầu tôi nghĩ nó chỉ là một thứ tiếng côn trùng nhưng càng lắng nghe thì tôi càng phân biệt rõ đó là tiếng khóc của một đứa trẻ mới chào đời.

Nhưng kỳ lạ thay tiếng khóc đó than vãn ai oán vì cha mẹ nó đã nỡ vứt bỏ nó khi nó vừa được sinh ra. Tôi không hiểu thực hư sự việc nhưng cũng hết sức tò mò, một phần cũng hơi sợ nên hai tay cầm chắc con dao cán dài đang dùng để thái rau vừa lần theo tiếng khóc ra dần đến ngoài cổng phụ của cơ quan bố tôi giáp với đường cái theo hướng của tiếng khóc.

Kỳ lạ thay, tiếng khóc đó cứ văng vẳng vật vờ hầu như giữ nguyên không thay đổi cường độ:

Khi tôi ở trong nhà cách cổng hơn hai trăm mét thì tiếng khóc cũng nghe như vậy và khi càng đến gần thì tiếng khóc cũng nghe như vậy, không to hơn khi tôi vẫn đang ở từ xa...

Tôi chợt hiểu rằng tôi đã nghe được tiếng khóc của một đứa trẻ đã chết. Khi ra đến mép đường cái, trời tối thui như mực khiến tôi không thể trông thấy thứ gì thì bỗng nhiên tôi nghe được lời cầu xin:

‘Con lạy Tiên ông, cha mẹ con nỡ lòng bỏ con khi vừa mới lọt lòng, nay con đã trở thành cô hồn yểu mệnh không nơi nương tựa, con cầu xin Tiên ông rủ lòng siêu độ cho con’;

Nghe vậy, tôi cảm thấy mủi lòng nhưng cũng hết sức bối rối không biết phải xử trí thế nào vào lúc này, tôi đành nói:

‘Nếu đã vậy thì sớm một ngày cũng không ích gì và muộn một ngày cũng chẳng sao, ta không biết phải siêu độ cho ngươi như thế nào: Hãy gắng đợi trời sáng ta sẽ vào trong xóm hỏi thăm người nào làm nghề ma chay sẽ cậy nhờ họ giúp cho’;

Sau khi nghe tôi nói vậy, tiếng khóc cũng im bặt và lời cầu xin cũng không còn nữa.

Sáng hôm sau, sau khi thức dậy, nhớ tới lời cầu xin tối hôm qua, tôi vội vàng mặc quần áo đi ra cổng phụ và khi ra đến mép đường cái thì tôi nhìn thấy một cái bọc màu trắng nho nhỏ như được bọc bằng tã lót sơ sinh và kiến đỏ đã bâu đầy trông thật thảm thương. Tôi không dám động chạm vào nó mà chỉ nói với lại một câu:

‘Chịu khó ở yên đó chờ ta một lát, ta sẽ vào xóm nhờ người giúp cho’;

Nói rồi tôi mải miết đi thẳng vào xóm, hỏi mãi tôi mới tìm được một người làm nghề ma chay và cậy cục nhờ giúp đỡ. Ông ta hỏi:

‘Mày có tiền sắm lễ ma chay không mà nhờ tao giúp?’;

Tôi hỏi lại:

‘Ông thấy cháu có phải là người có tiền không? Cháu không biết cháu có duyên nợ gì với kẻ yểu số đó hay không nhưng vì nó cầu xin cháu, cháu nghe được nên phải đến đây cậy nhờ ông, coi như ông hãy làm phúc cho người ta vậy có được không?’;

Nghe vậy, lão làm nghề ma chay đồng ý mang đồ lề theo tôi...

Tối hôm sau, lúc nằm ngủ tôi lại mơ thấy một đứa bé gái có mặt mũi xinh xắn dễ thương mang lễ đến gặp tôi và rằng:

‘Con là cô vong đã được tiên ông thế độ, hôm nay con xin đến đây để được hậu lễ cho tiên ông và xin được theo hầu tiên ông đến suốt đời’;

Tôi vừa cười vừa bảo:

‘Thôi đi của nợ, ta chẳng nhận đâu vì ta có giúp gì được cho ngươi đâu mà thụ lễ của ngươi. Nếu ngươi đã được siêu độ thì hãy tìm nơi tử tế mà nương nhờ rồi sau này tìm nhà tử tế mà đầu thai, đừng theo ta mà ám ta suốt đời không thể lấy vợ sau này!’;

Hồn ma lại hỏi rằng:

‘Tiên ông cũng lấy vợ ư?’;

Tôi bèn trả lời:

‘Trên trời ta là Tiên linh nhưng dưới Phàm trần thì ta cũng chỉ là một kẻ tục phu, không lấy vợ thì làm sao sống cho hết đời cơ chứ!?’;

Hồn ma lại tiếp:

‘Tiên ông nói vậy, nhưng dù con có theo hầu Tiên ông thì có ảnh hưởng gì việc lấy vợ của Tiên ông?’;

Tôi cáu kỉnh:

‘Ngươi thật lắm điều, nhiều vong hồn theo ta thì nặng vía, rất khó lấy vợ đó ngươi có hiểu không!?’;

Hồn ma nghe tôi mắng thì sợ hãi đành phải xin bái biệt. Đó là một ngày hè năm 1979

Những năm tháng trong thời hậu chiến quả là có nhiều điều khủng khiếp và đáng sợ đã từng xảy ra trong cuộc đời tôi. Không chỉ một lần tôi gặp phải hồn ma nếu hồn ma là có thật, mà hình như tôi đã gặp rất nhiều lần nhưng cho đến giờ phút này tôi vẫn không tin rằng đó là thực hay ảo giác khiến tôi nhiều khi phải tự vấn mình có còn đủ lý trí để tự tri giác mọi thứ đang diễn ra xung quanh tôi hay không:

Dạo đó vào năm 1982, có một chị họ của tôi ở quê vào lưu trú ở nhà tôi trong một thời gian vài tháng, vì lỡ dại nên chị đã phải lòng một anh lái xe quá cảnh C15 (C15 là một Công ty Vận tải Quá cảnh của Việt nam thường vận chuyển hàng hoá giữa Lào và Viêt nam, hồi ấy có một phân trạm thường trú ở Đông Hà và phần lớn tập trung ở Sân bay Dã chiến cũ của Nguỵ quyền ở trên đường 9 Nam Lào và một số khác tập trung ở một vùng Trung du của Đông Hà) đã có vợ ở ngoài Bắc.

Chuyện giữa anh và chị ấy thì dài dòng, nhưng liên quan đến họ thì không nhiều lắm, chỉ là một tối sau khi đã ăn cơm tối xong anh ấy nhờ tôi đưa anh ấy lên phân trạm đỗ xe của anh ấy ở trên Trung du cách nhà tôi chừng 15 km.

Anh ấy mượn xe đạp của bố tôi và chở tôi cùng đi theo, sau đó tự mình tôi đạp xe trở về nhà. Lúc lên đến phân trạm xe của anh thì cũng đã rất muộn vì đường sá lúc ấy rất khó đi và rất tối trời. Lúc về lại càng khó hơn.

Chặng đường mà tôi trở về nhà đi qua trường học của tôi, con đường nằm giữa trường học của tôi và một quả đồi thuộc khu vực của Sân bay Dã chiến của Mỹ trước đây cho loại máy bay cánh cụp cánh xoè.

Chiều hôm đó có vài đứa trẻ cùng là học sinh như tôi nghịch phải bom bi và đều bị chết thảm, những trang sách học trò dính máu bị các mảnh bom xé nát bay vương vãi khắp nơi.

Ngay chiều hôm đó, người nhà của những đứa trẻ bị nạn đã kịp đến để nhặt nhạnh xác của chúng và chia nhau đem về mai táng.

Nhưng khi tôi đi về ngang qua gần nơi mà lúc chiều bom bi đã nổ, tôi bỗng nghe được một tiếng khóc thảm thiết của một đứa trẻ cứ văng vẳng trong tai tôi một cách rất lạ lùng và rất khác so với những tiếng khóc bình thường khác khiến tôi dừng lại quan sát, lúc đó khoảng 11 – 12 giờ đêm. Tôi không hiểu tại sao lúc đó tôi không biết sợ là gì, tôi liền lên tiếng hỏi:

‘Ai đang khóc vậy?’;

Tiếng khóc ngừng bặt một hồi và lát sau tôi lại nghe có tiếng van vỉ rất gần bên cạnh tôi:

‘Con lạy Tiên ông, xin ông làm phúc đưa con về nhà, chiều nay con bị trúng bom bi nên hồn xiêu phách lạc, cha mẹ con đã khâm liệm xác cho con nhưng hồn con chưa kịp nhập xác...!’;

Nghe nói đến đó, tôi vội ngắt lời:

‘Vậy thì ta phải đưa ngươi về nhà như thế nào?’;

Tôi nghe rõ tiếng trả lời:

‘Con có thể theo xe của ông để về nhà’;

Tôi trả lời:

‘Nhưng ta không biết đường’;

Tôi lại nghe thấy câu trả lời:

‘Con sẽ chỉ đường cho ông, đầu tiên ông hãy đi qua đường 9, nhà con ở bên kia đường 9 Nam Lào tức là ở Phường II’;

Tôi liền bảo:

‘Thế thì hãy lên xe, ta sẽ đưa về!’;

Một tiếng ‘Dạ’ vang lên và tiếp đó tôi có cảm giác như có một luồng hơi lạnh giống như được phả ra từ một cái máy điều hoà nhưng lạnh ghê người trườn từ phía dưới bàn chân của tôi lên đến ngang lưng quần của tôi và cảm giác hơi lạnh đó chỉ dừng lại ở đó và tôi lại nghe tiếng:

‘Con đã lên xe, thưa ông’;

Tôi liền lên xe và chở cái hồn ma vô hình kia đi theo, trên suốt chặng đường mà tôi đi qua, tôi và cái hồn ma vô hình đó (sau lưng tôi luôn có cảm giác bị một hơi lạnh khủng khiếp ám vào) nói chuyện với nhau như hai người bạn thân thiết.

Lúc đó cũng đã là quá khuya nên suốt cả chặng đường mà tôi đi tịch không một bóng người, nếu như ai đó có thể vô tình nghe được cuộc trò chuyện của tôi thì chắc cứ ngỡ là tôi đang độc thoại hay đang lẩn thẩn gì đó...

Thế rồi cũng đã đến lúc đến nhà của nó, từ sau lưng tôi lại nghe được cái giọng nói quen thuộc của nó:

‘Thưa ông, đã đến nơi rồi, con xin phép ông’;

Tôi dừng xe lại và quay trở về. Khi tôi trở về đến nhà thì cũng đã hơn 2 giờ sáng khiến bố mẹ tôi hoảng sợ và mệt mỏi vì phải chờ tôi trở về. Tôi mệt mỏi lên giường đi ngủ và không dám kể lại câu chuyện đó với bất kỳ ai bởi nếu có kể thì cũng chẳng có ai tin hoặc nếu tin thì mọi người sẽ phát hoảng nên tôi cũng không muốn sự việc trở nên rắc rối làm gì.

Sau cái việc làm ấy, trong giấc ngủ tối hôm ấy tôi đã bị Phật bà quở trách tôi vì đã dại dột làm những việc liên quan đến những người đã chết, tôi cự nự với Phật bà:

‘Con nghĩ rằng con làm giúp cho họ là một điều tốt vì oan hồn của họ vật vờ không nơi nương tựa và họ cầu khẩn con giúp đỡ... !’ ;

Phật bà ngắt lời:

‘Con sinh ra không phải là để làm những việc ấy mà là để làm những việc lớn lao hơn, con cũng đừng nghĩ rằng con có thể làm được bất kỳ việc gì con muốn mà phải hiểu rằng đâu là phạm vi khả năng của con !’ ;

Rồi Phật bà lại căn dặn rằng:

‘Năm nay con bắt đầu lên 13 tuổi, con sẽ gặp một đại nạn trong đời được gọi là hạn 13 tuổi của con. Ta đã bấm quyết để đoán hạn cho con và biết rằng con gặp đại hạn liên quan đến lửa hoặc chất nổ. Vì thế, ta khuyên con trong năm nay hãy cẩn thận đề phòng tuyệt đối không được vào bếp hoặc đi đến những nơi nào có nguy cơ hỏa hoạn và đặc biệt là không được nghịch ngợm những gì liên quan đến chất nổ... !’;

Tôi ngoan ngoãn vâng lời Phật bà và hứa với Phật bà rằng sẽ chú ý giữ gìn trong năm nay. Phật bà nghe vậy liền quay trở về Phật giới.


>>> Thiên cơ
>>> Giáng phàm
>>> Ngọc Nữ
>>> Xa mẹ
>>> Cảm xúc đầu đời
>>> Trò chơi nguy hiểm
>>> Hạn Mười ba tuổi
>>> Du hồn
>>> Hạ sơn
>>> Mưu cầu Sự nghiệp
>>> Đặc ân
>>> Trái cấm
>>> Ngày chia ly nghiệt ngã
>>> Sang trang
>>> Hình ngục
>>> Bị tống giam
>>> Trọng thương
>>> 
San yǒung (산영)
>>> Bảo mẫu
>>> Đại nạn
>>> Thiên la - Địa võng
>>> Ba lần cửa quan
>>> Bế quan
>>> Dự án
>>> Hậu vận
>>> 
San yǒng (산영)
>>> Thức dậy
>>> Cảm hóa
>>> Lời giã biệt
>>> Khi người đàn ông khóc
>>> Có em trong đời

>>> Vắng em

 

Tác giả bài viết: Dr Trần Phúc Ánh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết