Mẹ tôi là thứ nữ trong một gia đình đông con và chủ yếu là con gái, không hiểu sao tất cả những lần mà bà ngoại tôi hạ sinh là con gái thì tất cả các chị em của mẹ tôi đều được ‘mẹ tròn con vuông’ nhưng hễ cứ sinh con trai thì hoặc là sơ sẩy ngay lúc vừa mới sinh hoặc là chỉ sống thêm được rất ít......
Người biết kiềm chế cảm xúc của mình khi yêu cũng là người biết kìm nén lòng mình khi hờn giận...
Bố của Sanyoung báo với tôi rằng Sanyoung sẽ sang Việt nam thăm tôi trong chuyến bay tối nay, tôi khấp khởi tràn đầy vui sướng chuẩn bị để ra Sân bay Nội Bài đón Sanyoung....
Lại một năm nữa cũng sắp trôi qua. Tôi tưởng rằng năm nay (2003) sẽ trôi qua một cách yên ả, không có chuyện gì xảy ra nhưng mà đến cuối năm, khoảng tháng mười một thì một cậu Học viên cũ của Học viện Kỹ thuật Quân sự đã tốt nghiệp mà tôi đã từng xin cho cậu ta vào làm ở một Cơ quan Quân sự ngay......
Năm 1987, lúc gia đình tôi đã chuyển vào Huế, một người chú họ của bố tôi từng học ở Trung Quốc gần hai mươi năm về Văn hoá và Học thuật Phương Đông đã từng ‘cắt’ cho tôi một lá số Tử vi mà trong đó nói rằng: ‘Cháu sẽ có ít nhất một lần bị tù oan vào lúc cháu 23 tuổi’;...
Cuộc chiến tranh thấm thoắt đã qua đi hơn mười năm, nhưng khó mà quên hết trong đời mẹ tôi bởi trên thân thể của mẹ tôi vẫn còn hằn đọng lại những vết thương của thể xác lẫn tâm hồn mà không bao giờ có thể lành lại. Nó đã trở thành một nỗi ám ảnh vô cùng khủng khiếp đối với mẹ tôi mỗi khi sức khoẻ......
May mắn nhất trong đời tôi là tôi từng được chứng kiến những mảng đời đau thương đủ để tôi trở thành một con người sống có tâm hồn ấm áp nhân tình nhưng nếu phải chứng kiến sự đau thương diễn ra hàng ngày thì tim tôi sẽ trở thành chai sạn và tâm hồn tôi sẽ hóa đá....
Câu nói cửa miệng ‘con không cha thì ăn cơm với cá, con không mẹ thì ngậm lá đứng đường’ quả là nghiệm đúng với cả ba anh em chúng tôi khi chúng tôi sống cùng với bố trong khi mẹ tôi phải đi nằm viện ở xa. Lúc ấy tôi đã học lớp 2 và mẹ tôi cũng đã đi nằm viện được hơn một năm và đã gần Tết vì nhớ......
Thấm thoắt năm học đầu tiên trong cuộc đời tôi cũng kết thúc, đó là một ngày cuối cùng của năm học và cũng là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, tôi cùng bọn trẻ cùng lớp ùa ra cổng trường khi vừa tan buổi học cuối cùng....
Khi em gái tôi được một tuổi, mẹ tôi tham gia thanh niên xung phong của Liên chi Đoàn Trường vì mẹ tôi là Giáo viên gương mẫu nên trách nhiệm càng nặng nề. Sáng sớm, như mọi lần, sau khi cho cả hai em tôi ăn uống, mẹ tôi giao cả hai anh em tôi cho bà ngoại trông nom....
Ông ngoại tôi vốn là một thầy thuốc Đông y giỏi nhưng ông đã tự bệnh mà qua đời vì cậu ruột tôi, người con trai duy nhất của ông đã vào Nam chiến đấu theo tiếng gọi sôi sục của đất nước như hàng nghìn hàng triệu thanh niên trai tráng trên khắp mọi miền đất nước vào thời đó....
Những đứa trẻ sinh đủ tháng hạnh phúc hơn tôi gấp bội phần bởi trời phú cho chúng sức khoẻ vốn có ban đầu và một thể hình bụ bẫm có thể nằm ngủ bên cạnh mẹ: Chúng luôn được mẹ sẵn sàng vỗ về khi trở giấc. Được sự nâng niu trong vòng tay của mẹ, bất kỳ một đứa trẻ nào cũng có thể yên giấc....
Người biết kiềm chế cảm xúc của mình khi yêu cũng là người biết kìm nén lòng mình khi hờn giận...
Bố của Sanyoung báo với tôi rằng Sanyoung sẽ sang Việt nam thăm tôi trong chuyến bay tối nay, tôi khấp khởi tràn đầy vui sướng chuẩn bị để ra Sân bay Nội Bài đón Sanyoung....
Lại một năm nữa sắp trôi qua. Tôi tưởng rằng năm nay (2003) sẽ trôi qua một cách yên ả, không có chuyện gì xảy ra....
Lại nói đến trên Phật giới. Phật Tổ ra lệnh cho La hán Tín sứ đi vời Phật bà đến. Khi Phật bà vừa đến nơi, Phật bà liền phân trần với Phật Tổ: ‘Bẩm Phật Tổ, Đệ tử biết hôm nay Phật Tổ cho gọi Đệ tử là vì việc của Thiên Cơ. Đệ tử đã từng khuyên lơn hắn, thậm chí còn giận mà mắng hắn nhưng hắn vẫn......
Thằng bạn tôi không có kinh nghiệm nên không hỏi được tôi đã bị dẫn đi đâu, chỉ biết hắn chạy loanh quanh tìm kiếm để mang cơm cho tôi nhưng không được. Lúc ấy hắn cũng định qua trường Đại học Kinh tế để tìm hai cô em gái của tôi vẫn đang học ở đó để báo tin nhưng hắn cũng nghĩ lại rằng sợ sẽ làm......