Lúc tôi đang học lớp mười hai thì một người ông họ của tôi đã từng cắt cho tôi một lá số Tử vi báo trước cho tôi tất cả những vận hạn trong cuộc đời của tôi. Vì lúc đó tôi hẵng còn ít tuổi nên tôi chỉ chú tâm đến những hoạn nạn trong đời mình có thể xảy ra để có thể phòng tránh còn chuỵên ‘thê tử’......
Ngay sau khi tôi được thả khỏi trại giam của đồn Công An Gia Lâm, các Sỹ quan tuỳ tùng đi cùng bố tôi phải từ biệt bố tôi để trở về Sân bay Gia Lâm cho kịp bay vào Quảng Bình ngay hôm đó....
Tôi đã quyết định phải xin chuyển trường để vào học tiếp Khoa Vật lý của trường Đại học Tổng hợp Hà nội (bây giờ là Đại học Quốc gia Hà nội) nhờ sự bảo lãnh của Tiến sỹ Nguyễn Tuệ ở Khoa Toán tin của trường....
Thời gian đầu, khi tôi mới chuyển ra học tiếp tại Đại học Tổng hợp Hà nội, tôi ở tạm nhà của cậu ruột tôi....
Tôi đã vào lớp một khi tôi chưa đầy năm tuổi. Tôi nhớ rằng, ngày đầu tiên mẹ tôi đưa tôi đến trường xin nhập học, thấy tôi quá bé, không ai dám cho tôi vào lớp. Mẹ tôi phải lên tận Ban Giám hiệu gặp Hiệu trưởng để nài nỉ và xin cho bằng được nhưng Hiệu trưởng cũng cảm thấy ái ngại và dè dặt từ chối......
Ngay buổi tối mà tôi phải đưa Sanyoung ra Sân bay để về Hàn Quốc khẩn cấp vì bị một cơn bệnh nguy hiểm, tôi quay trở về nơi lưu trú của Sanyoung để giải quyết những công việc còn lại bởi ở đấy vẫn còn nhiều tư trang và đồ đạc của Sanyoung mà tôi cần phải dọn dẹp lại cho gọn gàng, một số cần thiết......
Người biết kiềm chế cảm xúc của mình khi yêu cũng là người biết kìm nén lòng mình khi hờn giận...
Người đàn ông không rơi lệ vì bất hạnh chồng chất giáng xuống đời, người đàn ông chỉ rơi lệ khi đã giành được tột đỉnh vinh quang và người đàn ông chỉ khóc cho những kẻ đã vì mình phải chiến bại: Đó là người đàn ông chân chính....
Cuộc vui nào rồi cũng tàn, những ngày Sanyoung sống bên cạnh tôi đã đem lại cho tôi một niềm hạnh phúc lớn. Nó giống như một dòng nước mát ngọt trong lành chảy qua một đồng lúa đang khô cạn....
Tôi vừa gõ nhẹ vào cánh cửa, Sanyoung đã mở cửa và những nụ hôn nồng thắm của Sanyoung lại đặt lên má tôi cùng lúc tôi nghe rõ ràng một câu chào bằng tiếng Việt khiến cho tôi như không thể tin vào tai mình: ‘Em chào anh’;...
Mới còn sáng sớm, tôi đã thức dậy vì về mùa đông tôi rất khó ngủ, tôi loay hoay trước cửa phòng của Sanyoung để ý lắng nghe từng tiếng động nhỏ xem Sanyoung đã dậy chưa....
Bố của Sanyoung báo với tôi rằng Sanyoung sẽ sang Việt nam thăm tôi trong chuyến bay tối nay, tôi khấp khởi tràn đầy vui sướng chuẩn bị để ra Sân bay Nội Bài đón Sanyoung....
Lại nói đến câu chuyện giữa Phật Tổ và Phật Bà, Phật Tổ hỏi : ‘Cơ hồ hắn cũng bắt đầu bước qua hậu vận rồi đó’ ; ‘Dạ, hắn sắp sửa qua hết kiếp nạn của tiền vận để bắt đầu hậu vận cho sự thành toại của hắn rồi đó’;...
Lại một năm nữa sắp trôi qua. Tôi tưởng rằng năm nay (2003) sẽ trôi qua một cách yên ả, không có chuyện gì xảy ra....
Lại nói, sau khi Phật bà trở về liền vào Phật Điện yết kiến Phật Tổ, Phật Tổ nói: ‘Đúng là không thể trách hắn được vì trong vòng ba năm hắn gặp vạ có liên quan đến cửa quan nên nếu hắn không kiện người khác hoặc không giúp ai kiện người khác thì hắn cũng bị người ta kiện....
Sau khi tôi đã bị tai nạn, Phật bà đã đến răn dạy tôi lần cuối rồi trở về Phật giới và nội nhập Phật Điện gặp Phật Tổ. Phật Tổ nói: ‘Trong vòng ba năm tới, Phật bà hãy khuyên hắn không nên làm ăn bên ngoài để tránh gặp tai hoạ. Phật bà có biết được rằng trong vòng ba năm tới hắn sẽ phải gặp những......
Lại nói đến trên Phật giới. Phật Tổ ra lệnh cho La hán Tín sứ đi vời Phật bà đến. Khi Phật bà vừa đến nơi, Phật bà liền phân trần với Phật Tổ: ‘Bẩm Phật Tổ, Đệ tử biết hôm nay Phật Tổ cho gọi Đệ tử là vì việc của Thiên Cơ. Đệ tử đã từng khuyên lơn hắn, thậm chí còn giận mà mắng hắn nhưng hắn vẫn......
Từ Hàn Quốc trở về sau chuyến tham quan đầy thú vị sau khi Dự án được hoàn thành tôi đã phải lặng lẽ sống tiếp những năm tháng không tên tuổi với lý do ‘chính đáng’ rằng vì đó là một Dự án lớn liên quan đến bí mật An ninh Quốc gia nên tôi tuỵêt đối không được ‘hé răng nửa lời’ nhưng trên thực chất......
Chiều thứ bảy cuối cùng trước khi tôi rời Hàn Quốc để trở về Việt nam trong chuyến bay giữa tuần sau thì vị Chủ tịch Tập đoàn đã gọi điện cho tôi nói rằng Sanyoung rất muốn đến thăm tôi và sẽ chơi với tôi suốt cả ngày chủ nhật nếu không làm phiền cho tôi thì Chủ tịch sẽ đưa Sanyoung đến....
Đó là một cô bé Hàn Quốc mới mười một tuổi, còn tôi chỉ mới là một chàng trai hai mươi ba tuổi, hơn cô bé đúng một giáp tuổi....