Hậu vận - Công ty TNHH Tam Hùng

Hậu vận

Chủ nhật - 13/01/2013 19:33
Lại nói đến câu chuyện giữa Phật Tổ và Phật Bà, Phật Tổ hỏi : ‘Cơ hồ hắn cũng bắt đầu bước qua hậu vận rồi đó’ ; ‘Dạ, hắn sắp sửa qua hết kiếp nạn của tiền vận để bắt đầu hậu vận cho sự thành toại của hắn rồi đó’;

Phật Tổ gật đầu và tiếp:

‘Hắn cũng đã phải kiên nhẫn chịu đựng mọi khổ hạnh và rèn luyện ý chí cùng trí tuệ của hắn trong suốt mười bảy năm qua rồi: Trong suốt mười bảy năm qua hắn cũng đã quyết chí không màng đến danh lợi và mọi tham vọng tầm thường khác chỉ để phấn đấu trở thành một kẻ có học vấn và đạo đức vô song.

Xưa kia, Thầy trò Đường Tăng cũng đã phải thử thách bằng 17 năm qua Tây Thiên để thỉnh Kinh, còn bây giờ hắn cũng đa mất 17 năm chịu nhẫn nhục và để chứng tỏ lòng thành của hắn:

Cũng đã đến lúc hắn đã vượt qua được mọi thử thách để hắn trở thành một kẻ quả cảm chính trực cho những sự nghiệp lớn lao của hắn và cũng để cứu khốn phò nguy cho Nhân gian ở chốn phàm trần rồi đó’;

Phật bà mỉm cười rạng rỡ:

‘Nếu vậy, xin cho phép Đệ tử được tác thành nhân duyên cho hắn để hắn có người tương trợ!’;

Phật Tổ đáp:

‘Ta cũng đã có không ít hơn một lần từng nói với Phật bà rằng hắn là kẻ có số đào hoà, mà kỳ lạ thay với ai hắn cũng chung tình và ai cũng nặng lòng với hắn.

Ấy cũng là chữ Tuyệt và cũng âu là chữ Tuyệt vậy’;

Dừng lại giây lát để ngẫm nghĩ, Phật tổ lại nói tiếp:

‘Ta không muốn hắn lập gia thất sớm là để hắn tránh được nhiều bề hôn phối trong cuộc đời hắn. Bởi nếu hắn sớm lập hôn sớm thì hắn sẽ phải lận đận vì duyên tình: Kể từ khi hắn có ý định muốn lấy vợ cho đến nay, nếu hắn kiên quyết để lấy thật thì không biết hắn sẽ phải mấy lần giữa đường đứt gánh rồi đó!’;

Phật bà thấu tỏ:

‘Vì hắn là kẻ rất chung tình nên hắn sẽ nuôi mãi sự sầu khổ trong lòng mà khiến cho hắn dứt bỏ sự nghiệp mà lâm vào tuỵêt vọng không vực được’;

Phật Tổ lại nói:

‘Chính vì thế, Phật bà hãy tác duyên cho hắn một người phải có những đức hạnh tốt của một ngượi vợ và của một người mẹ mẫu mực để có thể dưỡng dạy cho hậu thế của hắn sau này...’;

Phật bà hỏi lại:

‘Phật Tổ cũng từng nói hắn vốn vẫn còn lưu luyến Trần gian chưa muốn trở về Thiên giới là vì hắn đã từng có hẹn ước với người mà hắn đem lòng yêu thương từ nhiều kiếp trước.

Vậy Phật tổ có thể tác thành người đó cho hắn được không!?’;

Phật Tổ nói:

‘Kiếp người thật truân chuyên, bạc phận và khổ luỵ vì yêu:

Tuy hắn và người mà hắn từng đem lòng yêu thường đã từng có ước hẹn với nhau từ kiếp trước nhưng sau khi qua khỏi Cầu Nại Hà thì tất cả những kẻ đầu thai xuống kiếp sau đều phải quên đi kiếp trước của mình vậy nên khó có ai có thể nhớ được hết những gì mà mình đã từng hẹn từ kiếp trước bởi đó là qui định của phép đầu thai.

Trong lòng hắn cũng vậy, hắn chỉ mang máng nhớ rằng hắn đã từng hẹn với ai đó nhưng chính xác là ai thì chắc chắn rằng bây giờ hắn cũng không nhớ và không thể hình dung nổi đâu.

Ngược lại, người mà từng có hẹn ước với hắn cũng vậy. Sau nhiều lần lỡ hẹn qua nhiều kiếp rốt cuộc cho đến bây giờ chúng vẫn không gặp được nhau và hắn vẫn phải tiếc nuối và lưu luyến Trần gian mãi không thôi’;

Phật bà nói:

‘Vậy thì cũng ái ngại cho hắn, vì rằng hắn không gặp được người mà hắn từng ước hẹn thì hắn khó mà cam lòng với người mà hắn sẽ chung sống ở kiếp này và hết kiếp này liệu hắn có chịu quay về Thiên giới hay không?’;

Phật Tổ lại nói tiếp:

‘Hết kiếp nay thì hắn đã trở thành Tiên nhân bất tử và không được xuống Trần gian để đầu thai nữa, nên ta đồ rằng hắn sẽ quyết chí tìm cho ra người mà hắn đã từng hẹn thề!’;

Phật bà ái ngại:

‘Rốt cuộc phải để hắn tự tìm lấy người mà hắn cảm thấy yêu thương nhất bởi hắn cũng đã đến lúc biết nhận thức chính chắn trong cuộc đời của hắn rồi.

Tuy vậy, Đệ tử vẫn không khỏi lo rằng hắn vẫn còn vương vấn một ảo mộng theo lời ước hẹn xưa kia của hắn’;

Phật Tổ nói:

‘Đành vậy, nhưng sống ở Cõi Phàm trần hắn phải chấp nhận sự thiệt thòi thôi. Không thể cầu toàn được mọi thứ đâu!’;

Phật bà lại nói:

‘Bởi vậy, hắn cũng đã chọn được một người nhưng Đệ tử vẫn chưa muốn tác thành nên duyên cho hắn mà vẫn đang gây nên trắc trở cho hắn đer hắn có thêm thời gian suy nghĩ cho chín chắn để hắn không hối hận về sau’;

Phật Tổ thấu tỏ:

‘Ta cũng biết vậy nên hôm nay mới phân định rõ cho Phật bà sắp xếp việc nhân duyên của hắn trong nay may thoả cả đôi đường’;

Phật bà chắp tay xá và cáo biệt Phật Tổ.

Về phần tôi, hơn mười năm trước (1994), khi tôi sang Hàn Quốc để ký một hợp đồng mua thiết bị Hàn Quốc cho một Công trình lớn. Tôi đã được một người bạn Hàn Quốc mời đến nhà chơi: Buổi gặp mặt đầu tiên với gia đình của người bạn Hàn Quốc có mặt một thân chủ nhỏ bé đó chính là cô con gái của người bạn Hàn Quốc lúc ấy mới mười một tuổi. Tôi không biết rằng ông trời hay Phật bà đã sắp xếp trước cho tôi mối nhân duyên mà mười năm sau cô bé ấy đã trở thành một mối tình sóng gió của tôi.

Vì mối tình này mà cả gia đình tôi nhất loạt phản đối mà tôi không thể quyết định được cho mình.

Ngày đầu tiên khi tôi đến thăm gia đình của anh bạn người Hàn Quốc, trong bữa ăn thân mật có nhiều người bạn khác cũng người Hàn Quốc cùng với những thân nhân trong gia đình của anh bạn người Hàn.

Bữa ăn đang bắt đầu diễn ra rất náo nhiệt thì cô con gái của anh bạn Hàn đi chơi đâu đó trở về và bước vào cúi chào mọi người. Tôi ngồi cạnh cửa ra vào nên kéo một chiếc ghế nhỏ cho cô bé ngồi cùng, cô bé cúi chào  và cảm ơn tôi rất lễ phép:

, 감사합니다(yeah, khăm xa hăm ni ta – Vâng, xin cám ơn anh);

Tôi đáp lại:

좋습니다(Chu sưm ni ta – tốt lắm);

Cô bé ngạc nhiên hỏi lại:

한국어는 영어를 말할 수있습니카?’ (Hăn gu ô nưl yêng ngô lưl ma ral su it sưm ni kka? Anh nói được tiếng Hàn cơ à?);

Tôi lại nói:

저도 조금 압니다(Chô tu chô kưm ăm ni ta – Tôi cũng biết ít thôi);

Và thế là câu chuyện giữa tôi và cô bé cứ líu lo cho đến cuối bữa ăn. Vì tôi là người nước ngoài duy nhất trong số những khách bạn của anh bạn người Hàn trong bữa ăn hôm đó nên tôi đã trở thành đối tượng quan tâm đặc biệt của cô bé.

Tôi phải cố gắng vận dụng hết sức mình cái vốn liếng tiếng Hàn ít ỏi của tôi mà tôi đã tự học cấp tốc một tuần ở Việt nam trước khi sang Hàn Quốc thể đáp lại sự hiếu khách của cô bé: Đang độ tuổi mười một, cô bé hết sức vô tư và ngây ngô đặt ra cho tôi nhiều câu hỏi và gợi ý những câu chuyện rất ngộ nghĩnh. Trước sự vồn vã mến khách của cô bé tôi cũng cảm thấy rất hạnh phúc vì lần đầu xa gia đình tôi đã được đón tiếp bằng những cảm tình chân thành của một cô bé.

Mười năm sau, cô bé đã trở thành một cô gái Hàn Quốc duyên dáng và xinh đẹp với làn da trắng mịn, cao ráo, cân đối và sung sức ở tuổi xuân xanh. Hai lúm đồng tiền vẫn như ngày xưa trên đôi má đào năm nào mà lần đầu tiên khi đến Hàn Quốc tôi đã hôn lên đó với những nụ hôn của một người lớn tuổi với một đứa bé kháu khỉnh.

Gặp lại tôi lần đầu tiên sau mười năm, cô bé có chút bẽn lẽn phút đầu nhưng rồi ở trong cô vẫn dội lên sự cảm mến năm nào đã từng dành cho tôi: Khi vừa bước xuống máy bay và gặp tôi đang đón ở cổng Sân bay, với những hành lý lỉnh kỉnh và sau phút giây lưỡng lự cuối cùng cô bé cũng nhào tới ôm chầm lấy tôi và gửi lên má tôi những cái hôn nồng thắm khiến tôi bồi hồi xúc động và sung sướng mãi không thôi...

Sau mười năm, cô bé vẫn còn nhớ đến tôi: Cô vẫn lưu giữ mấy tấm ảnh cùng chụp chung với tôi và những bức ảnh chụp chung của gia đình của cô bé với tôi không biết vì vô tình hay hữu ý cho cuộc hội ngộ giữa tôi và cô bé sau ngót mười năm.

Thoảng hoặc, cô bé vẫn lấy những bức ảnh đó ra rồi lặng lẽ ngắm nhìn và nói rằng từ lâu cô có một sự cảm mến rất lớn đối với Việt nam bởi trong cô vẫn mang đậm dòng máu Việt, cô bé là hậu duệ Dòng dõi Nhà Lý (Lý Long Tường) đã từng phải tị nạn ở Hàn Quốc ở thế kỷ thứ mười ba vì bị Nhà Trần thế ngôi.

Tôi hơi giật mình bởi tôi là hậu duệ Nhà Trần... nhưng không sao bởi đó là chuyện của hơn mười thế kỷ trước. Còn bây giờ đã là hiện tại của một Xã hội văn minh...

Những ngày cô bé ở Việt nam, tôi cũng đã tranh thủ đưa cô đi thăm thú những nơi Danh lam thắng cảnh của Việt nam và đưa cô đến dâng hương ở Đền Đô – Bắc Ninh là Đền thờ Tổ của Họ Lý. Tôi không biết vì giữa tôi và cô bé đã sẵn có mối thân tình từ trước hay vì cô bé vốn đang ở tuổi hồn nhiên mà trong những ngày tháng này những cư xử giữa cô bé và tôi trở nên rất gần gũi thân thiết... khiến lòng tôi cũng ấp ủ một hy vọng và chờ đợi.

Sau khi từ Việt nam trở về, cô bé đã kể lại cho bố mẹ những câu chuyện ở Việt nam, bố của cô bé đã viết thư cảm ơn tôi và mời tôi sang thăm Hàn Quốc lần nữa, tình thân thiết giữa chúng tôi ngày một được bồi đắp thêm.

Cho đến một ngày kia, chính thức bố mẹ của cô bé đã ngỏ lời với tôi khiến cho tôi hết sức bất ngờ nhưng dù sao đó cũng là một cơ hội tốt bởi cho đến bây giờ ngoài cô bé được bố mẹ sắp đặt cho tôi thì tôi chưa biết phải tìm chọn ở bến nào.

Tôi lặng lẽ gật đầu... chờ ngày thưa lại với bố mẹ tôi.


>>> Thiên cơ
>>> Giáng phàm
>>> Ngọc Nữ
>>> Xa mẹ
>>> Cảm xúc đầu đời
>>> Trò chơi nguy hiểm
>>> Chữ tuyệt
>>> Hạn Mười ba tuổi
>>> Du hồn
>>> Hạ sơn
>>> Mưu cầu Sự nghiệp
>>> Đặc ân
>>> Trái cấm
>>> Ngày chia ly nghiệt ngã
>>> Sang trang
>>> Hình ngục
>>> Bị tống giam
>>> Trọng thương
>>> 
San yǒung (산영)
>>> Bảo mẫu
>>> Đại nạn
>>> Thiên la - Địa võng
>>> Ba lần cửa quan
>>> Bế quan
>>> Dự án

>>> 
San yǒng (산영)
>>> Thức dậy
>>> Cảm hóa
>>> Lời giã biệt
>>> Khi người đàn ông khóc
>>> Có em trong đời

>>> Vắng em

 

Tác giả bài viết: Dr Trần Phúc Ánh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết