Bế quan - Công ty TNHH Tam Hùng

Bế quan

Chủ nhật - 13/01/2013 18:42
Lại nói, sau khi Phật bà trở về liền vào Phật Điện yết kiến Phật Tổ, Phật Tổ nói: ‘Đúng là không thể trách hắn được vì trong vòng ba năm hắn gặp vạ có liên quan đến cửa quan nên nếu hắn không kiện người khác hoặc không giúp ai kiện người khác thì hắn cũng bị người ta kiện.

Ta muốn hắn không ra ngoài làm ăn là để tránh cho kẻ khác kiện hắn, còn việc hắn cứ ngồi ở nhà thì cũng không tránh khỏi kẻ khác nhờ vả hắn giúp đỡ để đi kiện cáo...’;

Phật bà nói:

‘Dạ, Đệ tử cũng đã biết vậy nhưng mà sự việc này cũng sẽ diễn biến rất phức tạp mà hắn thì rất mềm lòng nên khó dứt được’;

Phật Tổ liền nói:

‘Bản thân hắn không nỡ lòng dứt nổi việc này thì Phật bà hãy để Thân mẫu của hắn đứng ra giải quyết vậy’;

Phật bà nghe nói vậy liền cám ơn Phật Tổ rồi quay ra.

Đúng như lời Phật bà đã nói, sau Tết chừng hai tháng thì cô bé kia quay trở ra Hà nội và đến tìm tôi một lần nữa. Cô ta nói rằng:

‘Theo đúng địa chỉ của anh đã hỏi giúp em, em đã vào được tận trong ấy và tìm được anh ấy rồi. Đơn vị của anh ấy đã cho anh ấy phải tạm thời nghỉ công tác mười ngày để trở ra ngoài này giải quyết mọi việc với em cho ổn thoả...’;

Tôi nói:

‘Vậy thì tốt cho cô quá rồi, cứ bám lấy anh ta mà giải quyết chứ tôi không còn khả năng hơn nữa...’;

Cô bé vội bù lu bù loa lên rằng:

‘Nhưng khi ra đến đây và lúc đi ngang qua cổng Học viện Kỹ thuật Quân sự thì anh ta bảo em chờ ở ngoài để anh ta vào trong có chút việc rồi sẽ quay ra. Em tưởng thật nên đồng ý, nào ngờ em chờ anh ấy suốt cả buổi sáng cũng không thấy... em biết là anh ấy đã trốn rồi’;

Tôi buông xuôi cả hai tay:

‘Thế thì tôi cũng hết cách rồi, tôi còn có thể làm gì được hơn nữa?’;

Cô bé bảo tôi:

‘Em xin anh, em nghĩ rằng bây giờ chắc là anh ấy đã về dưới quê của anh ấy rồi, anh cố gắng hỏi giúp em địa chỉ của anh ấy ở dưới quê để em tìm về dưới đó cũng được’;

Nhìn thấy bụng dạ của cô bé cũng đã hơi hơi, tôi cũng lấy làm ái ngại và không đành lòng từ chối thêm một lần nữa nên đành quá bộ sang Phòng Đạo tạo của Học viện Kỹ thuật Quân sự hỏi xin địa chỉ quê quán của cậu ta. Có được địa chỉ của quê cậu ta ở Thái Bình, cô bé liền nhờ vả thêm:

‘Thái Bình thì không xa, em muốn nhờ anh đưa em về Thái Bình bằng xe máy có được không? Chỉ đi về trong ngày thôi mà!’;

Vì đã bị Phật bà cảnh cáo nên tôi kiên quyết từ chối:

‘Thôi, tôi xin cô, tôi chỉ có thể giúp cô được chừng đó thôi. Ngoài tôi ra không ai dám dây dưa vào những chuyện như thế này đâu, nhất là tôi lại là trai chưa vợ...’;

Cô ta lại nì nèo tôi đưa cô ta ra bến xe. Vậy là bất đắc dĩ lại phải làm một ‘cuốc xe ôm’ không công để đưa cô ta ra bến xe.

Tối khuya hôm đó cô ta quay về gọi cửa nhà tôi, tôi ra mở cửa và thấy mặt mày cô ta thâm tím, cô ta chạy xọc vào nhà tôi và úp mặt xuống giường rồi khóc lấy khóc để và rằng:

‘Em đã về được dưới đó, gặp được người nhà của anh ấy nhưng em bị người nhà họ xúm vào đánh em. Họ nói em là gái lăng loàn đã quyến rũ anh ấy rồi bây giờ ăn vạ anh ấy... hu... hu’;

Ngay từ đầu tôi cũng hiểu rằng bản chất cô gái này cũng không được tốt lành gì cho lắm, chỉ phải điều vì tôi không đành lòng trước cảnh ngộ của cô ta mặc dầu sự sai trái của cô ta không dễ được tha thứ nhưng nghĩ đến cảnh phận của cô ta đang bụng mang dạ chửa lại phải đi cầu cạnh hết người này người nọ để tìm kiếm kẻ phụ bạc thì tôi cũng không đành, vả lại đành rằng là cô ta sai nhưng cái cậu kia cũng chẳng tốt đẹp gì hơn nên cả đôi anh chị mới làm nên cái việc tội nợ kia.

Tôi cũng muốn mắng cho cô ta dăm bảy mắng nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không muốn vô tình dồn ép cô ta vào ngõ cụt trong lúc cô ta đang lâm vào tình cảnh tuyệt vọng, tôi đành lựa lời khuyên giải:

‘Tôi chỉ còn một cách cuối cùng là giúp cho cô tìm được quê quán của cậu ta để giải quyết mọi việc và cô đã tìm được rồi nhưng họ không thuận tình giải quyết thì tôi có còn cách gì hơn đâu.

Tôi nghĩ rằng cô cũng còn một cách nữa là chờ cho cậu kia hết phép thì kiểu gì cũng phải quay trở vào trong kia và lúc đó thì cô cứ quay lại trong kia với cậu ta...’;

Nghe nói đến đó, cô ta ngừng khóc và rằng:

‘Anh cho em ở tạm đây vài ngày để chờ cho anh ấy hết phép thì em sẽ đi vào trong đó!’;

Cực chẳng đã tôi đành phải nhường cái giường mà hàng ngày tôi vẫn ngủ ở dưới tầng một để lên ngủ trên tầng hai vì em gái tôi vẫn ngủ ở tầng hai. Tôi phải trải chiếu xuống nền nhà để nằm mặc dầu lúc ấy vẫn đang còn cuối mùa đông nên việc tôi phải nằm xuống nền nhà thật sự rất bất lợi cho sức khoẻ của tôi.

Lúc ấy mẹ của tôi vẫn đang ở trong quê và liên tục nhiều đêm mẹ tôi ngủ không yên hoặc nhìn thấy ác mộng hoặc cảm thấy nóng ruột nên nhiều lần gọi điện ra cho tôi hỏi xem tình hình của tôi thế nào.

Tôi cũng không đả động gì về việc này. Rốt cuộc, mẹ tôi cảm thấy trong lòng bất an nên đã ra ngoài này để ở cùng hai em của chúng tôi.

Em gái út của tôi ở cùng với tôi thấy hằng tối cô bé kia vẫn đến ngủ nhờ tại nhà tôi thì chỉ lấy lời khuyên tôi:

‘Anh cho chị vào ngủ nhờ như vậy nhỡ hàng xóm người ta có điều tiếng gì thì sao?’;

Tôi nói:

‘Anh đâu có làm gì xấu mà phải ngại, họ có hỏi thì anh giải thích’;

Cô em gái của tôi lại nói:

‘Em sợ rằng chị ta không tìm được cái anh gì đó thì sẽ quay sang ăn vạ vào anh đó’;

Tôi nói:

‘Bậy nào, làm gì mà dễ vu vạ được cho anh. Anh đã giúp cho cô ta, cô ta đã không biết ơn anh thì chớ lại còn ăn vạ lại anh thì...’;

Cô em gái tôi:

‘Em nói rồi mà anh không nghe thì anh tự mà chịu lấy’;

Tôi liền nói:

‘Vậy thì em có thể bảo cô ta đi đi có được không?’;

Cô em gái tôi lắc đầu và cười trừ. Vài hôm sau thì mẹ tôi ra cùng với chúng tôi, cả buổi chiều em gái út của tôi cũng đã nói mọi chuyện với mẹ tôi. Mẹ tôi nói:

‘Cứ để đấy mẹ sẽ giải quyết!’;

Như thường lệ, gần mười hai giờ khuya, không biết hằng ngày cô ta đi đâu và làm gì, cho tới thật khuya thì cô ta mới quay về nhà tôi để gọi cửa vào ngủ nhờ. Mẹ tôi nghe tiếng cô ta gọi cửa liền dậy và đi cổng mở cửa cho cô ta, vừa trông thấy mẹ tôi, cô ta lên tiếng:

‘Cháu chào bác!’;

Mẹ tôi hỏi:

‘Cháu cần gặp ai?’;

Cô ta liền nói là cần gặp tôi, mẹ tôi hỏi ngay:

‘Có phải cháu muốn vào đây xin ngủ nhờ không?’;

Cô ta bẽn lẽn phân bua:

‘Dạ, cháu thưa bác vì cháu lỡ...’;

Mẹ tôi nói:

‘Bác cũng đã được biết chuyện nhưng bác cũng mong cháu thông cảm vì nguyên tắc tạm trú tạm vắng phải được khái báo đầy đủ với Công An địa bàn, cháu đã vào đây tạm trú bất hợp pháp là sẽ dẫn đến hậu quả các con của bác phải chịu trách nhiệm...’;

Cô ta vội vàng nói:

‘Dạ, cháu có chứng minh thư...’;

Mẹ tôi lại nói:

‘Việc cháu ra đây làm gì, gặp gỡ những ai, giờ giấc đi lại không ai có thể quản lý được nên bác không dám để cháu tiếp tục ở lại đây được nữa. Nếu cháu không có tiền để thuê nhà trọ trong đêm nay thì bác có thể giúp cho cháu một ít để thuê nhà trọ trong đêm nay còn từ ngày mai thì cháu phải tuyệt đối không bao giờ được quay lại đây làm phiền chúng tôi nữa’;

Cô ta đành nói:

‘Dạ, bác cho cháu xin lại những thứ cháu đang để trong nhà bác rồi đi ngay, mẹ tôi đưa cô ta vào nhà và cô ta nhanh chóng nhặt nhạnh mọi thứ mà trước đây cô ta từng mang tới nhà tôi rồi đi khỏi. Khi cô ta đi rồi tôi nói với mẹ tôi rằng:

‘Mẹ đuổi cô ta đi nửa đêm nửa hôm thế này liệu có...’;

Mẹ tôi nói:

‘Con không thấy rằng ngay cả nửa đêm nửa hôm thế này mà cô ta vẫn đi và vẫn về bình thường đó thôi. Mẹ không thể yên tâm nếu cái cảnh này vẫn liên tục diễn ra với con’;



*

***

Lại nói đến những câu chuyện giữa Phật tổ và Phật bà trên Phật giới. Phật Tổ nói:

‘Phật bà có biết Thiên cơ giờ rày ra sao không?’;

Phật bà hơi lúng túng đáp:

‘Dạ bẩm Phật Tổ, hắn lại bắt đầu ra làm ăn bên ngoài, Đệ tử rất muốn khuyên can hắn nhưng không biết có nên hay không!?’;

Phật Tổ lại nói:

‘Ba năm qua hắn cũng đã cố gắng để không ra làm ăn bên ngoài và chúng ta không muốn hắn ra làm ăn bên ngoài để tránh cho hắn bị kẻ khác lợi dụng vì đây là quãng thời gian mà những người mà hắn có thể có quan hệ phần lớn đều có mưu đồ bất chính không những không đền đáp xứng đáng công sức của hắn mà còn có thể khiến hắn phải bị cáo kiện lôi thôi.

Năm đầu tiên hắn biết nghe lời nên tránh được hoàn toàn, năm thứ hai thì hắn bị một người đàn bà nhờ hắn giúp kiện cáo.

Năm nay thì hắn đang tính chuyện bắt đầu làm ăn trở lại nên cũng đã có kế hoạch khá chu toàn...’;

Phật bà nói:

‘Nhưng theo Đệ tử được biết thì việc này cũng sẽ kết thúc không tốt đẹp với hắn’;

Phật Tổ nói:

‘Đúng là như vậy, nhưng rốt cuộc thì hắn cũng không thể tránh khỏi sự việc này.

Bởi vì thế, năm đầu tiên hắn kiên quyết nghe lời và không ra làm ăn bên ngoài nên hắn bình an vô sự nhưng đổi ngược lại là trong kiếp nạn của hắn đã tạo cho hắn một món nợ vì đã thoát qua được tai kiếp đó và rốt cuộc mà năm nay hắn vừa phải gánh hoạ của năm nay và phải trả nợ cho kiếp nạn của năm đầu mà đáng lẽ ra hắn phải gặp từ năm đầu...’;

Phật bà hiểu ý:

‘Vì thế, năm nay sự vụ sẽ xảy ra đối với hắn vô cùng rắc rối...’;

Phật Tổ nói:

‘Sự việc này của hắn sẽ phải kéo dài tới ba năm liên tục thì mới có thể giải quyết được nhưng hắn không thể vừa lòng...’;

Phật bà nói:

‘Đệ tử sợ rằng vụ việc này có thể khiến cho hắn mất hết niềm tin và sẽ trở thành một kẻ bạc nhược...’;

Phật Tổ nói:

‘Đó là điều mà ta vô cùng lo lắng và cũng chính vì thế mà trong suốt ba năm qua ta đã cấm hắn ra làm ăn bên ngoài để tránh cho hắn bị hoang mang tư tưởng có thể mất niềm tin vì trong gần mười năm qua những tình trạng như thế cũng đã từng tiếp diễn với hắn và ta nghĩ rằng đã vượt quá sức chịu đựng của hắn. Cộng với lần này nữa, ta nghĩ rằng sự việc sẽ trở nên không đơn giản chút nào đâu.

Quan trọng nhất mà ta cần phải suy tính cho hắn là công việc mà hắn đang làm lại bắt đầu vào mùa đông là không có lợi cho hắn’;

Phật bà đáp:

‘Bẩm Phật Tổ, đúng là như vậy bởi về mùa đông hắn thường bị bạo bệnh nên thể lực suy sụp và tinh thần không sáng suốt để đảm nhiệm được công việc và lường tránh được những điều xấu có thể xảy ra với hắn’;

Phật Tổ nói

‘Bệnh của hắn cũng chính là một tai kiếp của hắn, nếu vậy Phật bà có thể đổi cho hắn một tai kiếp khác tương tự nhưng có thể qua được để giúp hắn vẫn khoẻ mạnh trong mùa đông năm nay hay không?’

Phật bà vui vẻ đáp:

‘Dạ bẩm Phật Tổ, Đệ tử đã hiểu và xin được làm ngay’;


>>> Thiên cơ
>>> Giáng phàm
>>> Ngọc Nữ
>>> Xa mẹ
>>> Cảm xúc đầu đời
>>> Trò chơi nguy hiểm
>>> Chữ tuyệt
>>> Hạn Mười ba tuổi
>>> Du hồn
>>> Hạ sơn
>>> Mưu cầu Sự nghiệp
>>> Đặc ân
>>> Trái cấm
>>> Ngày chia ly nghiệt ngã
>>> Sang trang
>>> Hình ngục
>>> Bị tống giam
>>> Trọng thương
>>> 
San yǒung (산영)
>>> Bảo mẫu
>>> Đại nạn
>>> Thiên la - Địa võng
>>> Ba lần cửa quan

>>> Dự án
>>> Hậu vận
>>> 
San yǒng (산영)
>>> Thức dậy
>>> Cảm hóa
>>> Lời giã biệt
>>> Khi người đàn ông khóc
>>> Có em trong đời

>>> Vắng em


 

Tác giả bài viết: Dr Trần Phúc Ánh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết