Ba lần cửa quan - Công ty TNHH Tam Hùng

Ba lần cửa quan

Chủ nhật - 13/01/2013 18:39
Sau khi tôi đã bị tai nạn, Phật bà đã đến răn dạy tôi lần cuối rồi trở về Phật giới và nội nhập Phật Điện gặp Phật Tổ. Phật Tổ nói: ‘Trong vòng ba năm tới, Phật bà hãy khuyên hắn không nên làm ăn bên ngoài để tránh gặp tai hoạ. Phật bà có biết được rằng trong vòng ba năm tới hắn sẽ phải gặp những hoạ gì không?’; Phật bà bấm quyết rồi thưa: ‘Bẩm Phật Tổ là Tam độ Quan Môn’;

Sau khi tôi trở về nhà, Phật bà cũng đã đến và bảo tôi:

‘Thiên Cơ, con hãy ngoan ngoãn nghe lời ta: Trong ba năm tới con tuyệt đối không được đi làm ăn bên ngoài để tránh bị người ta gây hoạ cho con. Con có chịu nghe lời ta không?’;

Tôi trả lời:

‘Dạ, con xin nghe, thưa Mẹ’;

Phật bà lấy làm vui mừng và nói:

‘Vậy là ta yên tâm rồi’;

Tôi đằng hắng:

‘Nhưng mà Mẹ à, con muốn biết nếu như con gặp tai hoạ thì đó là những tai hoạ gì để con còn biết mà dự liệu thêm’;

Phật bà nói:

‘Ba năm tới con sẽ liên tục gặp ba tai hoạ được gọi là Tam độ Quan Môn đó, con phải nhớ kỹ nghe chưa?’;

Tôi lặp lại:

‘Tam độ Quan Môn tức là ba lần cửa quan có nghĩa là sẽ dính dáng đến kiện cáo đó phải không thưa Mẹ?’;

Phật bà đáp:

‘Đúng vậy, nếu con ra làm ăn bên ngoài thì con sẽ bị người ta lường gạt và sẽ kiện cáo con trước cửa quan đó’;

Nghe vậy, tôi liền hứa:

‘Nếu vậy, con xin hứa sẽ nhớ kỹ và sẽ qui ẩn ba năm’;

Về phần tôi, tôi cũng đã từng cám cảnh nhiều năm liền làm ăn ở ngoài luôn bị nhiều người lợi dụng với tiền công rất rẻ mạt nên tôi nghĩ rằng tôi cũng cần phải có một thời gian tĩnh tâm để suy nghĩ thêm những phương cách đối nhân xử thế của mình trong những thời gian tới:

Việc đối chọi với những phương thức và thủ đoạn trên Thương trường cũng đã khiến cho tôi cảm thấy mệt mỏi và chán chường...

Năm đầu tiên (2001) mà tôi thực hiện lời hứa với Phật bà, tôi đã thực hiện một cách nghiêm chỉnh. Trong năm đó tôi không hề làm ăn với bên ngoài chỉ ngoại trừ những công việc được giao ở Cơ quan theo đúng phần hành trách nhiệm của mình.

Thi thoảng có vài khách hàng quen hoặc bạn bè muốn lôi kéo tôi đi ký kết các hợp đồng làm thêm thì tôi đều từ chối.

Đặc biệt, khoảng cuối năm đó, có một cậu bạn quen dẫn đến một người khách rất lạ mặt để gặp tôi và có ý định muốn cùng tôi làm một việc gì đó. Nhưng khi nhìn thấy bản mặt của người này có vẻ gian manh không lương thiện nên tôi nói ngay với cậu bạn của tôi rằng:

‘Dạo này tôi bận nhiều việc lắm nên không thể kết hợp làm ăn với ai được đâu, cậu hãy nói với người ta thông cảm đi tìm người khác vậy’;

Cậu ta nghe vậy liền muốn phân bua:

‘Nhưng mà anh đã biết em muốn anh làm gì đâu mà đã vội từ chối?’;

Tôi nói ngay:

‘Nếu cậu đã dẫn đến đây tìm tôi tức là những người khác không thể cùng làm được với anh ta nên tôi tin chắc rằng việc mà anh ta muốn làm hoặc là rất phức tạp hoặc rất mất thời gian... nên tôi không thể đáp ứng’;

Nói rồi tôi cố cáo từ hai ngưòi để đi khỏi nhà, bỏ mặc bọn họ đứng trông theo. Nhiều ngày sau tôi cố ra khỏi nhà thật sớm và cố trở về nhà thật muộn để khỏi gặp mặt hai ‘vị khách’ đó.

Quả thật nhiều ngày sau đó bọn họ cũng có đến tìm tôi nhưng vì không gặp nên cũng không thể kiên trì và bọn họ đành bỏ cuộc. Tôi cũng đã có thể đoán được phần nào nếu ‘làm ăn’ với vị khách đó thì chắc thể nào cũng có chuyện chẳng tốt đẹp gì cho tôi.

Năm 2002, cũng vào khoảng cuối năm, tôi đang nghỉ ở nhà nhân ngày chủ nhật thì có một cậu Học viên của Học viện Kỹ thuật Quân sự người cùng quê với tôi dẫn theo một cô gái đến gặp tôi.

Tôi cũng đã từng gặp cô bé này vài lần trước đó vài tháng ở một nhà trọ của một cậu Học viên khác cũng người cùng quê với tôi nhưng thuộc hệ đào tạo chuyên tu do các Quân đoàn gửi lên đào tạo nên được thuê nhà trọ tự túc ở ngoài, gần Học viện Kỹ thuật Quân sự. Thi thoảng tôi có đến đó là vì máy tính của tôi vẫn thường bị sự cố nên tôi phải đến để nhờ máy tính của cậu ta để xử lý tạm thời một số công việc đang làm dở.

Qua vài lần gặp gỡ trước đó, tôi được biết cô bé này đang từng làm cho Tổng Công ty Du lịch nghệ An và đang theo khoá đào tạo sáu tháng nâng cao nghiệp vụ du lịch tại trường Du lịch cũng gần Học viện.

Tôi không rõ căn nguyên nào mà cô bé này quen biết được cậu Học viên Chuyên tu này chỉ biết cậu ta nói nửa đùa nửa thật rằng cậu ta tình cờ quen được giữa đường và cô ta biết được cậu đang học ở Học viện Kỹ thuật Quân sự nên mới hỏi ngành học và cậu ta cũng thật thà nói là cậu ta đang học ngành Tin học vậy là cô bé nói rằng rất muốn làm quen để được giúp đỡ thêm về máy tính.

Cậu ta cũng không nỡ từ chối một lời đề nghị của phái yếu vậy là cô bé này vẫn thường xuất hiện ở nhà trọ của cậu ta. Mỗi khi tôi đến đó, cho dù có gặp cô bé này thì tôi cũng chỉ chào hỏi xã giao còn ngoài ra không quan tâm đến những việc của cô bé.

Lúc này cô bé bắt đầu lên tiếng hỏi tôi:

‘Em nghe nói anh có thể xem được Tử vi...’;

Tôi vội chối:

‘Bọn bạn tôi nói đùa với cô vậy thôi, cô đừng có tin’;

Cô bé vội nói tiếp:

‘Em xin anh hãy cố gắng xem giúp em xem thời gian tới em có...’;

Thoáng qua đôi mắt u ám của cô bé, tôi cảm nhận có lẽ cô bé này đang gặp trắc trở gì đó trong vấn đề ‘trai gái’ và tôi cũng kịp nhìn thấy mấy đường gân ở cổ nổi khá rõ nên tôi hỏi ngay:

‘Cô bị mấy tháng rồi?’;

Nghe tôi hỏi đến đó cô bé oà khóc như mưa như gió:

‘Dạ.... em bị hai tháng nay rồi, bây giờ anh ấy bỏ em rồi... hu.... hu. Sau khi tốt nghiệp thì anh ấy đã được điều vào miền Nam...’;

Tôi hỏi lại:

‘Cậu ta là ai vậy?’;

Cô bé nói tên một cậu Học viên của Học viện Kỹ thuật Quân sự từng học ở Khoa Công trình. Tôi trả lời:

‘Tôi chỉ có thể biết được các Học viên ở Khoa Thông tin hoặc Điện tử, còn Khoa Công trình không thuộc chuyên môn của tôi nên tôi không biết’;

Cô bé nài nỉ:

‘Em xin anh hãy giúp em tìm anh ấy cho em’;

Tôi trả lời:

‘Có lẽ là tôi chịu thôi bởi nếu sau khi đã tốt nghiệp thì Học viện không còn quản lý nữa và họ đã được phân bổ công tác rồi, làm sao mà tìm’;

Cô bé nói:

‘Em xin anh hãy hỏi giúp em địa chỉ của anh ấy’;

Tôi nói:

‘Làm sao mà có thể hỏi được’;

Cô bé cố nài nỉ:

‘Em biết anh có quan hệ rộng, anh có thể hỏi giúp được cho em. Xin anh giúp em với, nếu anh không nhận lời thì em xin chết ở đây thôi’;

Câu nói và thái độ của cô bé lúc ấy khiến tôi phát hoảng bởi tôi cũng nhận thấy rằng cô bé này có thể làm thật vì chính cô bé đang lâm vào cảnh tuyệt vọng. Tôi cũng không đủ nhẫn tâm để từ chối. Tôi đành hứa:

‘Thôi được, tôi sẽ đưa cô đi nhưng giúp được hay không thì tôi không dám chắc và cô phải chấp nhận vì tôi cũng đã cố để giúp cô’;

Tôi đoán chắc rằng cậu Học viên Khoa Công trình sẽ được điều về Bộ Tư lệnh Công binh nên tôi đưa cô bé đến gặp Thường trực của Bộ Tư lệnh Công binh để xin gặp và làm việc với họ.

Sau khi gặp và trao đổi sơ qua với một Trung tá đang trực ban, anh ta nói với cả hai chúng tôi rằng:

‘Việc yêu đường bừa bãi của các anh các chị bây giờ đầy rẫy và cái đó cũng là lỗi do chị cả thôi. Chị phải tự biết điều mà tự lo liệu đi, đừng nên đến đây mà làm ầm làm ỹ lên như vậy, không tốt đâu’;

Tôi nói:

‘Đành rằng cô bé này dại dột nhưng để có cơ sự này xảy ra thì cậu ta cũng phải có một phần trách nhiệm, các anh cần phải có biện pháp nghiêm túc để giáo dục và quản lý cán bộ chiến sỹ...’;

Anh trực ban nói:

‘Chúng tôi căn cứ vào thành tích học tập và các xác nhận về tư cách đạo đức của cậu ấy mà Học viện đã gửi lên cho chúng tôi để đánh giá hạnh kiểm của cậu ta.

Chúng tôi không thể căn cứ vào lời nói của chị đây để mà vi phạm những qui chế và nguyên tắc nội bộ của một Cơ quan Quân sự’;

Tôi đành phải nói với anh trực ban:

‘Nếu Cơ quan không đồng ý giải quyết cho cô ấy theo nguyên tắc hành chính thì xin phép anh chiếu cố cho tôi biết địa chỉ liên lạc của cậu ta để cho cô bé gặp trực tiếp cậu ta ít nhất được một lần và hai người có thể thể tự giải quyết vấn đề với nhau bởi nếu không thì chúng ta cũng không thể biết được ai đúng ai sai trong việc này cả’;

Anh trực ban nói:

‘Tôi không thể được phép tiết lộ địa chỉ được điều động công tác của cậu ta vì hiện nay cậu ta đã được điều vào một đơn vị trực chiến’;

Tôi nói:

‘Cho dù là đơn vị trực chiến nhưng nếu vẫn có những  vướng mắc với một người dân nào thì họ vẫn được quyền liên lạc và giải quyết những vướng mắc’;

Anh trực ban suy ngẫm một hồi và hỏi lại:

‘Nhưng anh là ai mà có thể yêu cầu chúng tôi phải cho anh biết địa chỉ liên hệ của cậu ta?’;

Tôi trình cho anh trực ban mọi giấy tờ của tôi và anh ta nói:

‘Xin anh vui lòng chờ cho tôi một lát, tôi cần phải hỏi xin ý kiến của cấp trên và cần phải tra lại Danh sách Nội bộ’;

Nói rồi anh trực ban đi ra ngoài và một lát sau mang đến cho chúng tôi một tờ giấy ghi rõ địa chỉ liên hệ của cậu Học viên Khoa Công trình mà cô bé đang cần gặp.

Lúc đó cũng đã là cuối buổi sáng, cô bé nói:

‘Em phải vào ngay miền Nam để tìm bằng được anh ấy’;

Tôi nói:

‘Đó là việc của cô, tôi chỉ có thể giúp được cô đến chừng đó thôi’;

Cô bé lưỡng lự một hồi lại nói tiếp:

‘Bây giờ em phải vào Nam nhưng em chỉ còn rất ít tiền, em xin anh hãy thương em cho em vay tạm một ít tiền. Sau này nếu có thì em xin hoàn trả lại cho anh sau’;

Việc cô ta hoàn trả cho tôi hay không thì tôi không dám mong nhưng nghĩ rằng nếu cô ta chấp nhận đi vào Nam để khỏi ở lại quấy rầy tôi là đã cảm thấy yên tâm lắm rồi. Vậy là tôi đành phải về nhà đưa cho cô một ít tiền và lại đèo cô ta ra tận bến xe Giáp Bát theo sự nhờ vả của cô ta sau đó tôi quay trở về nhà rồi thở phào nhẹ nhõm và cũng chỉ kịp thán một câu rằng ‘thân gái dặm trường’.

Ngay tối hôm đó, Phật bà lại trách tôi:

‘Ta đã từng bảo rằng trong vòng ba năm con không được dính tay vào bất kỳ chuyện gì, tại sao con vẫn cứ không chịu nghe lời ta?’;

Tôi phân giải:

‘Thực ra con có làm gì đâu? Con chỉ đưa cô ta đi tìm để kêu kiện cái người đã phụ bạc cô ta thôi’;

Phật bà liền mắng:

‘Ta đã nói rằng con không được phạm đến Cửa Quan sao con cứ làm?’;

Tôi lại lý sự:

‘Thì con đâu có làm, con chỉ giúp cô ta thôi’;

Phật bà nói:

‘Con giúp cô ta kiện tức là con cũng đã phạm đến cửa quan rồi đó’;

Tôi vội vàng phân bua:

‘Con đâu có ngờ tới là việc này với nữa cô ta đòi doạ tự tử trước mặt con nên con không nỡ lòng nào mà từ chối cho được. Nay cô ta cũng đã đi rồi nên cũng nghĩ là đã xong chuyện...’;

Phật bà nói:

‘Chưa xong đâu, con cứ chờ mà liệu đấy’;

Nói rồi Phật bà bỏ đi mất. Tôi chợt tỉnh dậy và ngồi bần thần không suy đoán được hậu quả thế nào. 



>>> Thiên cơ
>>> Giáng phàm
>>> Ngọc Nữ
>>> Xa mẹ
>>> Cảm xúc đầu đời
>>> Trò chơi nguy hiểm
>>> Chữ tuyệt
>>> Hạn Mười ba tuổi
>>> Du hồn
>>> Hạ sơn
>>> Mưu cầu Sự nghiệp
>>> Đặc ân
>>> Trái cấm
>>> Ngày chia ly nghiệt ngã
>>> Sang trang
>>> Hình ngục
>>> Bị tống giam
>>> Trọng thương
>>> 
San yǒung (산영)
>>> Bảo mẫu
>>> Đại nạn
>>> Thiên la - Địa võng

>>> Bế quan
>>> Dự án
>>> Hậu vận
>>> 
San yǒng (산영)
>>> Thức dậy
>>> Cảm hóa
>>> Lời giã biệt
>>> Khi người đàn ông khóc
>>> Có em trong đời

>>> Vắng em

Tác giả bài viết: Dr Trần Phúc Ánh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết