Mẹ tôi không dạy tôi nhiều điều nhưng những điều mà mẹ tôi dạy đều là những bài học lớn trong đời tôi mà tôi luôn khắc cốt ghi tâm. Mẹ tôi là người mẹ vĩ đại bởi mẹ tôi biết dạy tôi chỉ một điều duy nhất mà con mình có thể trở thành người....
Niềm tin của mẹ tôi đối với tôi chính là một niềm khích lệ lớn lao của tôi để tôi có đủ can đản và bản lĩnh để tiếp tục khám phá những chân trời mới luôn mở ra không ngừng trước mắt tôi......
Vào một ngày khai xuân nắng đẹp, lúc ban trưa, tôi đã cất tiếng khóc chào đời ngay trên mảnh đất mà mẹ tôi và cả bố tôi cũng đã từng sinh ra nhưng miền quê ấy chỉ gắn bó những năm tháng sơ sinh của tôi để rồi sau đó tôi đã rời xa quê hương và lớn lên trên mọi miền của đất nước....
Người biết kiềm chế cảm xúc của mình khi yêu cũng là người biết kìm nén lòng mình khi hờn giận...
Người đàn ông không rơi lệ vì bất hạnh chồng chất giáng xuống đời, người đàn ông chỉ rơi lệ khi đã giành được tột đỉnh vinh quang và người đàn ông chỉ khóc cho những kẻ đã vì mình phải chiến bại: Đó là người đàn ông chân chính....
Bố của Sanyoung báo với tôi rằng Sanyoung sẽ sang Việt nam thăm tôi trong chuyến bay tối nay, tôi khấp khởi tràn đầy vui sướng chuẩn bị để ra Sân bay Nội Bài đón Sanyoung....
Lại một năm nữa sắp trôi qua. Tôi tưởng rằng năm nay (2003) sẽ trôi qua một cách yên ả, không có chuyện gì xảy ra....
Từ Hàn Quốc trở về sau chuyến tham quan đầy thú vị sau khi Dự án được hoàn thành tôi đã phải lặng lẽ sống tiếp những năm tháng không tên tuổi với lý do ‘chính đáng’ rằng vì đó là một Dự án lớn liên quan đến bí mật An ninh Quốc gia nên tôi tuỵêt đối không được ‘hé răng nửa lời’ nhưng trên thực chất......
Đó là một cô bé Hàn Quốc mới mười một tuổi, còn tôi chỉ mới là một chàng trai hai mươi ba tuổi, hơn cô bé đúng một giáp tuổi....
Chúng tôi lên đến tận hà Tây thì cũng đã chập choạng tối, anh bạn dừng xe lại để hỏi dân làng xem những lò võ có ở quanh đấy không và cuối cùng thì cũng đã tìm được một lò võ. Chúng tôi vừa dừng xe trước cổng một lò võ thì đã thấy mấy môn sinh ở trần mặc quần có chít đai ở lưng quần thì chúng tôi......
Thằng bạn tôi không có kinh nghiệm nên không hỏi được tôi đã bị dẫn đi đâu, chỉ biết hắn chạy loanh quanh tìm kiếm để mang cơm cho tôi nhưng không được. Lúc ấy hắn cũng định qua trường Đại học Kinh tế để tìm hai cô em gái của tôi vẫn đang học ở đó để báo tin nhưng hắn cũng nghĩ lại rằng sợ sẽ làm......
Lại nói, cứ đến mỗi độ đông về, thời tiết âm u khiến cho các Tinh vân của tôi không thể trực chiếu vào tôi nên tôi thường gặp bạo bệnh bởi không thể hấp thụ được năng lượng từ mười hai Tinh vân của tôi trong Vũ trụ....
Lại nói đến tôi, lúc này tôi đã hoàn thành một Công trình nghiên cứu lớn của mình về Dự báo Địa chấn Động học và đã gửi đến Giáo sư Viện sỹ Nguyễn Văn Hiệu là Viện trưởng Viện Khoa học Việt nam lúc bấy giờ (1988), Nghiên cứu của tôi đã gây một chấn động lớn đối với Giới Khoa học hàng đầu của Việt......
Lại nói đến những câu chuyện giữa Phật Tổ và Phật bà trên Phật giới. Phật Tổ nói với Phật bà: ‘Từ lúc Thiên Cơ hạ giới đến nay cũng đã hơn năm năm ở dưới Trần gian rồi, hắn cũng đã đến tuổi đi học. Ta cũng được biết sức học của hắn rất khác thường’;...
Những tháng ngày lại trôi qua. Mỗi khi được gần bên chị, tôi cảm nhận được sự ân cần chăm sóc của chị, chị giống như người chị và cũng giống như người mẹ hiền của tôi....