Cuộc đời học trò của tôi đã trải qua những năm tháng nghiệt ngã, không phải chỉ vì cuộc sống khổ cực vất vả vì đất nước vừa mới trải qua một cuộc chiến đau thương tàn khốc mà là vì sự đối xử phân biệt của những đứa trẻ học sinh cùng lớp và cùng trường....
Học hết lớp hai, bố tôi lại đưa chúng tôi vào Thị xã Đông Hà để tiếp tục thành lập một đơn vị mới cho Tỉnh Bình – Trị – Thiên. Đông Hà chính là trước đây từng là chiến tuyến của Chính quyền Sài gòn cũ. Vùng đất này mới qua khỏi cuộc chiến tranh hai năm nên cuộc sống ở đây chưa kịp thay màu áo mới....
Câu nói cửa miệng ‘con không cha thì ăn cơm với cá, con không mẹ thì ngậm lá đứng đường’ quả là nghiệm đúng với cả ba anh em chúng tôi khi chúng tôi sống cùng với bố trong khi mẹ tôi phải đi nằm viện ở xa. Lúc ấy tôi đã học lớp 2 và mẹ tôi cũng đã đi nằm viện được hơn một năm và đã gần Tết vì nhớ......
Năm 1976, mẹ tôi đã đi nằm viện ở Hà Nội đã gần một năm, bố tôi chuyển công tác vào Vĩnh Linh và đưa chúng tôi vào sống cùng với bố tôi ở ngay trong cơ quan của bố tôi. Vĩnh Linh từng là Tuyến lửa của cuộc Chiến tranh Chống Mỹ cứu nước vĩ đại mà trong thời kỳ chiến tranh hai bên giữa ta và quân đội......
Có thể nói rằng những người bố mẹ nào có những đứa trẻ hiếu động như tôi cũng vừa rất tự hào và hy vọng nhưng cũng sẽ lo lắng vô cùng. Những ngày sau khi cuộc chiến tranh vừa kết thúc, ngay trên mảnh đất của Tỉnh nhà nơi mà tôi từng được sinh ra và lớn lên vẫn còn sót lại không ít tàn dư của chiến......
Có lẽ câu chuyện bi thảm ấy đã theo suốt cả cuộc đời của những đứa trẻ chúng tôi mà không bao giờ có thể quên được....
Tôi đã vào lớp một khi tôi chưa đầy năm tuổi. Tôi nhớ rằng, ngày đầu tiên mẹ tôi đưa tôi đến trường xin nhập học, thấy tôi quá bé, không ai dám cho tôi vào lớp. Mẹ tôi phải lên tận Ban Giám hiệu gặp Hiệu trưởng để nài nỉ và xin cho bằng được nhưng Hiệu trưởng cũng cảm thấy ái ngại và dè dặt từ chối......
Những con người biết hy sinh cho nhau đã làm nên một đất nước và một dân tộc bất khuất; Một dân tộc bất khuất lại sinh ra những con người anh hùng....
Trước đó hai ngày, Tình báo Tiền phương Quân sự của ta đã có thông báo khẩn với các Đơn vị quân sự địa phương rằng chỉ trong hai ngày tới thì Không quân Mỹ sẽ tập trung hoả lực đánh bom toạ độ xuống một địa điểm thuộc địa bàn của Tỉnh vào đúng ngày giờ được xác định cụ thể....
Trong những năm này, máy bay Mỹ vẫn không ngừng đánh phá mặc dầu Không quân Mỹ đã thất bại nặng nề sau trận Điện Biên Phủ trên không vào năm 1972 buộc Mỹ phải ký Hiệp ước rút Quân đội khỏi Miền Nam Việt nam. Quân đội ta cũng đang dành nhiều thắng lợi ở chiến trường miền Nam....
Khi tôi được hơn một năm rưỡi thì mẹ tôi bắt đầu sinh đứa thứ hai, nó là em gái tôi. Khác với tôi, em gái tôi bụ bẫm lạ thường. Nó lạ thường không phải là vì thời buổi chiến tranh khốn khó có thể làm cho thai nhi phát triển yếu trong lúc nó lại rất khoẻ mạnh, mà là vì nó cũng giống như tôi, lúc mẹ......
Những đứa trẻ sinh đủ tháng hạnh phúc hơn tôi gấp bội phần bởi trời phú cho chúng sức khoẻ vốn có ban đầu và một thể hình bụ bẫm có thể nằm ngủ bên cạnh mẹ: Chúng luôn được mẹ sẵn sàng vỗ về khi trở giấc. Được sự nâng niu trong vòng tay của mẹ, bất kỳ một đứa trẻ nào cũng có thể yên giấc....
Trên Thế giới này, có lẽ ít có một Quốc gia nào không phải trải qua những cuộc chiến tranh và không có cuộc chiến tranh nào lại không mang đến cho loài người những đau thương lầm than, làng xóm điêu tàn, đất nước nghèo nàn lạc hậu... xã hội khốn cùng......
Ngay buổi tối mà tôi phải đưa Sanyoung ra Sân bay để về Hàn Quốc khẩn cấp vì bị một cơn bệnh nguy hiểm, tôi quay trở về nơi lưu trú của Sanyoung để giải quyết những công việc còn lại bởi ở đấy vẫn còn nhiều tư trang và đồ đạc của Sanyoung mà tôi cần phải dọn dẹp lại cho gọn gàng, một số cần thiết......
Người biết kiềm chế cảm xúc của mình khi yêu cũng là người biết kìm nén lòng mình khi hờn giận...
Người đàn ông không rơi lệ vì bất hạnh chồng chất giáng xuống đời, người đàn ông chỉ rơi lệ khi đã giành được tột đỉnh vinh quang và người đàn ông chỉ khóc cho những kẻ đã vì mình phải chiến bại: Đó là người đàn ông chân chính....
Cuộc vui nào rồi cũng tàn, những ngày Sanyoung sống bên cạnh tôi đã đem lại cho tôi một niềm hạnh phúc lớn. Nó giống như một dòng nước mát ngọt trong lành chảy qua một đồng lúa đang khô cạn....
Tôi vừa gõ nhẹ vào cánh cửa, Sanyoung đã mở cửa và những nụ hôn nồng thắm của Sanyoung lại đặt lên má tôi cùng lúc tôi nghe rõ ràng một câu chào bằng tiếng Việt khiến cho tôi như không thể tin vào tai mình: ‘Em chào anh’;...
Mới còn sáng sớm, tôi đã thức dậy vì về mùa đông tôi rất khó ngủ, tôi loay hoay trước cửa phòng của Sanyoung để ý lắng nghe từng tiếng động nhỏ xem Sanyoung đã dậy chưa....
Bố của Sanyoung báo với tôi rằng Sanyoung sẽ sang Việt nam thăm tôi trong chuyến bay tối nay, tôi khấp khởi tràn đầy vui sướng chuẩn bị để ra Sân bay Nội Bài đón Sanyoung....