...
Ngay buổi tối mà tôi phải đưa Sanyoung ra Sân bay để về Hàn Quốc khẩn cấp vì bị một cơn bệnh nguy hiểm, tôi quay trở về nơi lưu trú của Sanyoung để giải quyết những công việc còn lại bởi ở đấy vẫn còn nhiều tư trang và đồ đạc của Sanyoung mà tôi cần phải dọn dẹp lại cho gọn gàng, một số cần thiết......
Người biết kiềm chế cảm xúc của mình khi yêu cũng là người biết kìm nén lòng mình khi hờn giận...
Người đàn ông không rơi lệ vì bất hạnh chồng chất giáng xuống đời, người đàn ông chỉ rơi lệ khi đã giành được tột đỉnh vinh quang và người đàn ông chỉ khóc cho những kẻ đã vì mình phải chiến bại: Đó là người đàn ông chân chính....
Mới còn sáng sớm, tôi đã thức dậy vì về mùa đông tôi rất khó ngủ, tôi loay hoay trước cửa phòng của Sanyoung để ý lắng nghe từng tiếng động nhỏ xem Sanyoung đã dậy chưa....
Lại một năm nữa cũng sắp trôi qua. Tôi tưởng rằng năm nay (2003) sẽ trôi qua một cách yên ả, không có chuyện gì xảy ra nhưng mà đến cuối năm, khoảng tháng mười một thì một cậu Học viên cũ của Học viện Kỹ thuật Quân sự đã tốt nghiệp mà tôi đã từng xin cho cậu ta vào làm ở một Cơ quan Quân sự ngay......
Lần đó tôi được mời đến để thực hiện một Dự án Nối mạng Hệ thống Liên lạc Viễn thông Quân sự trong Toàn quân cho Quân chủng Phòng Không (lúc đó vẫn còn là hai Quân chủng tách rời gồm Quân chủng Phòng Không và Quân chúng Không Quân, nay đã được sát nhập thành Quân chủng Phòng Không – Không Quân)....
Lúc tôi đang học lớp mười hai thì một người ông họ của tôi đã từng cắt cho tôi một lá số Tử vi báo trước cho tôi tất cả những vận hạn trong cuộc đời của tôi. Vì lúc đó tôi hẵng còn ít tuổi nên tôi chỉ chú tâm đến những hoạn nạn trong đời mình có thể xảy ra để có thể phòng tránh còn chuỵên ‘thê tử’......
Trở về nước tôi đã tự liên hệ để xin vào làm việc tại Viện Kỹ thuật Quân sự II mặc dù cũng có một vài vị Lãnh đạo cỡ bự của Bộ Nội Vụ và bây giờ là Bộ Công An khẩn khoản mời tôi tiếp tục trở lại làm việc cùng với họ nhưng tôi không còn hứng khởi lắm bởi tôi nghĩ rằng Bộ Quốc Phòng mới là ước mơ và......
Ngay sau khi tôi được thả khỏi trại giam của đồn Công An Gia Lâm, các Sỹ quan tuỳ tùng đi cùng bố tôi phải từ biệt bố tôi để trở về Sân bay Gia Lâm cho kịp bay vào Quảng Bình ngay hôm đó....
Cho đến khi vào học Đại học Sư phạm Huế, tôi vẫn tiếp tục ghi danh vào học võ ở một lớp võ ngay trong trường mặc dù trước đó tôi từng bị các lò võ khác đuổi khỏi võ đường vì can tội ‘có năng khiếu giết người’....
Thuở sinh viên với bất kỳ ai đã từng trải qua cũng đều phải tự thừa nhận rằng đó là thời kỳ sôi nổi nhất của cuộc đời mình, ở đó không chỉ có những ước mơ và hoài bão được dang rộng cánh mà ngay cả những khẩu khí hàng ngày cũng rất hào hứng và quyết liệt... Giảng đường Đại học chính là nơi để mình......
Có một câu nói rất đơn sơ nhưng rất đỗi ý nghĩa với cuộc đời tôi ‘Nhà văn lúc nhỏ cũng học văn’....
Niềm hạnh phúc và sung sướng mà tôi cảm nhận được trong lòng khi mình muốn yêu một ai đó không phải là vì được yêu mà là vì trí tưởng tượng của mình...
Lại một năm học nữa lại đến với chúng tôi, đó là năm lớp mười một. Lúc này Quảng Bình vừa mới xây xong một trường Cấp III mới nên chúng tôi lại chuyển về học ở trường mới ở Thị xã. Tôi cũng đã có những thành tích rất tốt trong học tập....
Đó là em gái út của tôi, nó sinh vào cuối tháng mười một năm 1981 nên tôi thường gọi đùa nó là đời 81 chót chét. Kể từ khi đời 81 của tôi ra đời, ngôi vị em út của cô em gái thứ hai của tôi là đời 74 đã bị tiếm ngôi bởi đời 81....
Trước đó hai ngày, Tình báo Tiền phương Quân sự của ta đã có thông báo khẩn với các Đơn vị quân sự địa phương rằng chỉ trong hai ngày tới thì Không quân Mỹ sẽ tập trung hoả lực đánh bom toạ độ xuống một địa điểm thuộc địa bàn của Tỉnh vào đúng ngày giờ được xác định cụ thể....
Những đứa trẻ sinh đủ tháng hạnh phúc hơn tôi gấp bội phần bởi trời phú cho chúng sức khoẻ vốn có ban đầu và một thể hình bụ bẫm có thể nằm ngủ bên cạnh mẹ: Chúng luôn được mẹ sẵn sàng vỗ về khi trở giấc. Được sự nâng niu trong vòng tay của mẹ, bất kỳ một đứa trẻ nào cũng có thể yên giấc....
Ngay buổi tối mà tôi phải đưa Sanyoung ra Sân bay để về Hàn Quốc khẩn cấp vì bị một cơn bệnh nguy hiểm, tôi quay trở về nơi lưu trú của Sanyoung để giải quyết những công việc còn lại bởi ở đấy vẫn còn nhiều tư trang và đồ đạc của Sanyoung mà tôi cần phải dọn dẹp lại cho gọn gàng, một số cần thiết......
Người biết kiềm chế cảm xúc của mình khi yêu cũng là người biết kìm nén lòng mình khi hờn giận...