Năm 1976, mẹ tôi đã đi nằm viện ở Hà Nội đã gần một năm, bố tôi chuyển công tác vào Vĩnh Linh và đưa chúng tôi vào sống cùng với bố tôi ở ngay trong cơ quan của bố tôi. Vĩnh Linh từng là Tuyến lửa của cuộc Chiến tranh Chống Mỹ cứu nước vĩ đại mà trong thời kỳ chiến tranh hai bên giữa ta và quân đội......
Mẹ tôi phải vào Bệnh viện Trung ương Hà nội khoảng hơn hai năm để điều trị những hậu quả chấn thương trong những năm chiến tranh. Trước ngày mẹ tôi đi viện, bố tôi vẫn chưa hết thời hạn công tác ở nước ngoài. Hồi đó, chúng tôi mới chỉ có cả thảy ba anh em, tôi và hai em gái, nhưng vì còn rất bé nên......
Thấm thoắt năm học đầu tiên trong cuộc đời tôi cũng kết thúc, đó là một ngày cuối cùng của năm học và cũng là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, tôi cùng bọn trẻ cùng lớp ùa ra cổng trường khi vừa tan buổi học cuối cùng....
Một lần từ trường về quê, trên một chuyến đò ngang qua Sông Danh, có một ông lão mặc bộ đồ nâu sòng có dáng vẻ hiền từ và thông thái cùng ngồi trên thuyền và ngồi đối diện với mẹ tôi cứ nhìn vào mặt mẹ tôi một cách chăm chú. Bất giác mẹ tôi bắt gặp cái nhìn của ông lão nhưng không cảm thấy ác ý nên......
Hơn ba tuổi, đầu tôi bắt đầu mọc tóc, một kỳ tích thật là hài hước và hiếm thấy bởi vì ngay tối hôm trước mẹ tôi vẫn xoa xoa vào cái đầu của tôi nhẵn thín không một cọng tóc nào, thậm chí không có lấy một sợi lông măng nhưng chỉ sau một hôm, khi thức dậy mẹ tôi bỗng nhìn thấy duy nhất một sợi tóc......
Khi em gái tôi được một tuổi, mẹ tôi tham gia thanh niên xung phong của Liên chi Đoàn Trường vì mẹ tôi là Giáo viên gương mẫu nên trách nhiệm càng nặng nề. Sáng sớm, như mọi lần, sau khi cho cả hai em tôi ăn uống, mẹ tôi giao cả hai anh em tôi cho bà ngoại trông nom....
Khi tôi được hơn một năm rưỡi thì mẹ tôi bắt đầu sinh đứa thứ hai, nó là em gái tôi. Khác với tôi, em gái tôi bụ bẫm lạ thường. Nó lạ thường không phải là vì thời buổi chiến tranh khốn khó có thể làm cho thai nhi phát triển yếu trong lúc nó lại rất khoẻ mạnh, mà là vì nó cũng giống như tôi, lúc mẹ......
Ông ngoại tôi vốn là một thầy thuốc Đông y giỏi nhưng ông đã tự bệnh mà qua đời vì cậu ruột tôi, người con trai duy nhất của ông đã vào Nam chiến đấu theo tiếng gọi sôi sục của đất nước như hàng nghìn hàng triệu thanh niên trai tráng trên khắp mọi miền đất nước vào thời đó....
Trên Thế giới này, có lẽ ít có một Quốc gia nào không phải trải qua những cuộc chiến tranh và không có cuộc chiến tranh nào lại không mang đến cho loài người những đau thương lầm than, làng xóm điêu tàn, đất nước nghèo nàn lạc hậu... xã hội khốn cùng......
Người biết kiềm chế cảm xúc của mình khi yêu cũng là người biết kìm nén lòng mình khi hờn giận...
Người đàn ông không rơi lệ vì bất hạnh chồng chất giáng xuống đời, người đàn ông chỉ rơi lệ khi đã giành được tột đỉnh vinh quang và người đàn ông chỉ khóc cho những kẻ đã vì mình phải chiến bại: Đó là người đàn ông chân chính....
Mới còn sáng sớm, tôi đã thức dậy vì về mùa đông tôi rất khó ngủ, tôi loay hoay trước cửa phòng của Sanyoung để ý lắng nghe từng tiếng động nhỏ xem Sanyoung đã dậy chưa....
Bố của Sanyoung báo với tôi rằng Sanyoung sẽ sang Việt nam thăm tôi trong chuyến bay tối nay, tôi khấp khởi tràn đầy vui sướng chuẩn bị để ra Sân bay Nội Bài đón Sanyoung....
Lại một năm nữa sắp trôi qua. Tôi tưởng rằng năm nay (2003) sẽ trôi qua một cách yên ả, không có chuyện gì xảy ra....
Lại nói, sau khi Phật bà trở về liền vào Phật Điện yết kiến Phật Tổ, Phật Tổ nói: ‘Đúng là không thể trách hắn được vì trong vòng ba năm hắn gặp vạ có liên quan đến cửa quan nên nếu hắn không kiện người khác hoặc không giúp ai kiện người khác thì hắn cũng bị người ta kiện....
Từ Hàn Quốc trở về sau chuyến tham quan đầy thú vị sau khi Dự án được hoàn thành tôi đã phải lặng lẽ sống tiếp những năm tháng không tên tuổi với lý do ‘chính đáng’ rằng vì đó là một Dự án lớn liên quan đến bí mật An ninh Quốc gia nên tôi tuỵêt đối không được ‘hé răng nửa lời’ nhưng trên thực chất......
Chiều thứ bảy cuối cùng trước khi tôi rời Hàn Quốc để trở về Việt nam trong chuyến bay giữa tuần sau thì vị Chủ tịch Tập đoàn đã gọi điện cho tôi nói rằng Sanyoung rất muốn đến thăm tôi và sẽ chơi với tôi suốt cả ngày chủ nhật nếu không làm phiền cho tôi thì Chủ tịch sẽ đưa Sanyoung đến....
Đó là một cô bé Hàn Quốc mới mười một tuổi, còn tôi chỉ mới là một chàng trai hai mươi ba tuổi, hơn cô bé đúng một giáp tuổi....
Thằng bạn tôi không có kinh nghiệm nên không hỏi được tôi đã bị dẫn đi đâu, chỉ biết hắn chạy loanh quanh tìm kiếm để mang cơm cho tôi nhưng không được. Lúc ấy hắn cũng định qua trường Đại học Kinh tế để tìm hai cô em gái của tôi vẫn đang học ở đó để báo tin nhưng hắn cũng nghĩ lại rằng sợ sẽ làm......
Lại nói, cứ đến mỗi độ đông về, thời tiết âm u khiến cho các Tinh vân của tôi không thể trực chiếu vào tôi nên tôi thường gặp bạo bệnh bởi không thể hấp thụ được năng lượng từ mười hai Tinh vân của tôi trong Vũ trụ....