Trở về nước tôi đã tự liên hệ để xin vào làm việc tại Viện Kỹ thuật Quân sự II mặc dù cũng có một vài vị Lãnh đạo cỡ bự của Bộ Nội Vụ và bây giờ là Bộ Công An khẩn khoản mời tôi tiếp tục trở lại làm việc cùng với họ nhưng tôi không còn hứng khởi lắm bởi tôi nghĩ rằng Bộ Quốc Phòng mới là ước mơ và......
Khi tôi về nước, tôi vào làm việc ở Viện Kỹ thuật Quân sự II, người ‘sept’ trực tiếp của tôi là Đại tá Tiến sỹ Phan Ban, một trong những Chuyên gia Vô tuyến Viễn thông Quân sự nổi danh của Quân đội bởi ông ta đã có hơn tôi những mấy chục năm trong nghề và cũng đã từng có nhiều thời gian thực tập......
Ngay sau khi tôi được thả khỏi trại giam của đồn Công An Gia Lâm, các Sỹ quan tuỳ tùng đi cùng bố tôi phải từ biệt bố tôi để trở về Sân bay Gia Lâm cho kịp bay vào Quảng Bình ngay hôm đó....
Năm 1987, lúc gia đình tôi đã chuyển vào Huế, một người chú họ của bố tôi từng học ở Trung Quốc gần hai mươi năm về Văn hoá và Học thuật Phương Đông đã từng ‘cắt’ cho tôi một lá số Tử vi mà trong đó nói rằng: ‘Cháu sẽ có ít nhất một lần bị tù oan vào lúc cháu 23 tuổi’;...
Đó là một cô bé Hàn Quốc mới mười một tuổi, còn tôi chỉ mới là một chàng trai hai mươi ba tuổi, hơn cô bé đúng một giáp tuổi....
Những ngày cuối năm học, cái nắng gay gắt đầu hè và những tiếng kêu râm ran của lũ ve gọi hè cùng cái màu đỏ chói chang của những chùm hoa phượng, tôi lững thững bước vào lối lên cầu thang của Nhà liên hợp của Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội để lên Phòng Đào tạo của Khoa Vật lý ở trên tầng 2....
Tôi đã quyết định phải xin chuyển trường để vào học tiếp Khoa Vật lý của trường Đại học Tổng hợp Hà nội (bây giờ là Đại học Quốc gia Hà nội) nhờ sự bảo lãnh của Tiến sỹ Nguyễn Tuệ ở Khoa Toán tin của trường....
Thời gian đầu, khi tôi mới chuyển ra học tiếp tại Đại học Tổng hợp Hà nội, tôi ở tạm nhà của cậu ruột tôi....
Thầy Nguyễn Thúc Huy là một người từng xuất thân trong một gia đình tư sản yêu nước và có truyền thống trí thức rất danh tiếng từ Dòng họ Nguyễn Thúc với những Giáo sư hàng đầu của Việt nam như Giáo sư nổi tiếng Nguyễn Thúc Đỉnh, Giáo sư Nguyễn Thúc Hào chính là anh trai đầu của thầy Nguyễn Thúc......
Cuộc chiến tranh thấm thoắt đã qua đi hơn mười năm, nhưng khó mà quên hết trong đời mẹ tôi bởi trên thân thể của mẹ tôi vẫn còn hằn đọng lại những vết thương của thể xác lẫn tâm hồn mà không bao giờ có thể lành lại. Nó đã trở thành một nỗi ám ảnh vô cùng khủng khiếp đối với mẹ tôi mỗi khi sức khoẻ......
Có một câu nói rất đơn sơ nhưng rất đỗi ý nghĩa với cuộc đời tôi ‘Nhà văn lúc nhỏ cũng học văn’....
Ai sẽ giữ gìn cho chúng ta ngọn đuốc thiêng liêng của Nền Văn minh Nhân loại tự bao nghìn năm nay: Cuộc đời này chính là cuộc chạy tiếp sức của loài người từ thế hệ này qua thế hệ khác mà trong cuộc chạy đó loài người đã trao cho nhau ngọn đuốc thiêng liêng của tinh thần bất diệt của sự sống giữa......
Câu nói cửa miệng ‘con không cha thì ăn cơm với cá, con không mẹ thì ngậm lá đứng đường’ quả là nghiệm đúng với cả ba anh em chúng tôi khi chúng tôi sống cùng với bố trong khi mẹ tôi phải đi nằm viện ở xa. Lúc ấy tôi đã học lớp 2 và mẹ tôi cũng đã đi nằm viện được hơn một năm và đã gần Tết vì nhớ......
Năm 1976, mẹ tôi đã đi nằm viện ở Hà Nội đã gần một năm, bố tôi chuyển công tác vào Vĩnh Linh và đưa chúng tôi vào sống cùng với bố tôi ở ngay trong cơ quan của bố tôi. Vĩnh Linh từng là Tuyến lửa của cuộc Chiến tranh Chống Mỹ cứu nước vĩ đại mà trong thời kỳ chiến tranh hai bên giữa ta và quân đội......
Mẹ tôi phải vào Bệnh viện Trung ương Hà nội khoảng hơn hai năm để điều trị những hậu quả chấn thương trong những năm chiến tranh. Trước ngày mẹ tôi đi viện, bố tôi vẫn chưa hết thời hạn công tác ở nước ngoài. Hồi đó, chúng tôi mới chỉ có cả thảy ba anh em, tôi và hai em gái, nhưng vì còn rất bé nên......
Thấm thoắt năm học đầu tiên trong cuộc đời tôi cũng kết thúc, đó là một ngày cuối cùng của năm học và cũng là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, tôi cùng bọn trẻ cùng lớp ùa ra cổng trường khi vừa tan buổi học cuối cùng....
Hậu quả của chiến tranh đã dai dẳng hành hạ mẹ tôi, sau một lần sập hầm trú ẩn, một thanh xà ngang đã giáng xuống đầu mẹ tôi khiến cho mẹ tôi mang thương tích suốt đời và thi thoảng vẫn gây biến chứng làm mẹ tôi mất khả năng kiểm soát hành vi của mình....
Có lẽ câu chuyện bi thảm ấy đã theo suốt cả cuộc đời của những đứa trẻ chúng tôi mà không bao giờ có thể quên được....
Ngay buổi tối mà tôi phải đưa Sanyoung ra Sân bay để về Hàn Quốc khẩn cấp vì bị một cơn bệnh nguy hiểm, tôi quay trở về nơi lưu trú của Sanyoung để giải quyết những công việc còn lại bởi ở đấy vẫn còn nhiều tư trang và đồ đạc của Sanyoung mà tôi cần phải dọn dẹp lại cho gọn gàng, một số cần thiết......
Người biết kiềm chế cảm xúc của mình khi yêu cũng là người biết kìm nén lòng mình khi hờn giận...