Người biết kiềm chế cảm xúc của mình khi yêu cũng là người biết kìm nén lòng mình khi hờn giận...
Bố của Sanyoung báo với tôi rằng Sanyoung sẽ sang Việt nam thăm tôi trong chuyến bay tối nay, tôi khấp khởi tràn đầy vui sướng chuẩn bị để ra Sân bay Nội Bài đón Sanyoung....
Lại một năm nữa cũng sắp trôi qua. Tôi tưởng rằng năm nay (2003) sẽ trôi qua một cách yên ả, không có chuyện gì xảy ra nhưng mà đến cuối năm, khoảng tháng mười một thì một cậu Học viên cũ của Học viện Kỹ thuật Quân sự đã tốt nghiệp mà tôi đã từng xin cho cậu ta vào làm ở một Cơ quan Quân sự ngay......
Nhiều năm trước đây, mỗi độ cuối năm, tôi vẫn thường về quê bằng tàu hoả nhưng cũng nhiều khi vì quá muộn không mua được vé tàu thì tôi mới phi xe máy từ Hà nội về quê....
Khi tôi về nước, tôi vào làm việc ở Viện Kỹ thuật Quân sự II, người ‘sept’ trực tiếp của tôi là Đại tá Tiến sỹ Phan Ban, một trong những Chuyên gia Vô tuyến Viễn thông Quân sự nổi danh của Quân đội bởi ông ta đã có hơn tôi những mấy chục năm trong nghề và cũng đã từng có nhiều thời gian thực tập......
Năm 1987, lúc gia đình tôi đã chuyển vào Huế, một người chú họ của bố tôi từng học ở Trung Quốc gần hai mươi năm về Văn hoá và Học thuật Phương Đông đã từng ‘cắt’ cho tôi một lá số Tử vi mà trong đó nói rằng: ‘Cháu sẽ có ít nhất một lần bị tù oan vào lúc cháu 23 tuổi’;...
Đó là một cô bé Hàn Quốc mới mười một tuổi, còn tôi chỉ mới là một chàng trai hai mươi ba tuổi, hơn cô bé đúng một giáp tuổi....
Tôi đã quyết định phải xin chuyển trường để vào học tiếp Khoa Vật lý của trường Đại học Tổng hợp Hà nội (bây giờ là Đại học Quốc gia Hà nội) nhờ sự bảo lãnh của Tiến sỹ Nguyễn Tuệ ở Khoa Toán tin của trường....
Sự ‘báo mộng’ của một giấc mơ của tôi đã báo trước cho tôi sự tan vỡ của mối tình mà tôi đang ấp ủ với Nàng: Trong giấc mơ ấy tôi biết rằng tôi không thể cầu xin Phật bà tác thành cho mối duyên của hai chúng tôi....
Lại nói, sau khi vào năm thứ nhất Đại học Sư phạm Huế, được sự bảo lãnh của Đại sứ Đặc mệnh Toàn quyền Pháp, tôi bắt đầu tập trung học tiếng Pháp để chuẩn bị cho việc du học Pháp của tôi....
Thuở sinh viên với bất kỳ ai đã từng trải qua cũng đều phải tự thừa nhận rằng đó là thời kỳ sôi nổi nhất của cuộc đời mình, ở đó không chỉ có những ước mơ và hoài bão được dang rộng cánh mà ngay cả những khẩu khí hàng ngày cũng rất hào hứng và quyết liệt... Giảng đường Đại học chính là nơi để mình......
Mùa đông đầu tiên đã đến với tôi trong cuộc đời sinh viên của mình, trong cuộc đời tôi có lẽ thứ mà tôi sợ nhất chính là mùa đông. Kỳ lạ thật, tôi là một con người bằng da bằng thịt hẳn hoi nhưng tôi không hiểu sao cứ đến độ đông về là sức khoẻ của tôi lại suy sụp và tôi không biết nguyên do tại......
Đối với rất nhiều thế hệ trẻ mới lớn, cánh cửa trường đại học là khát khao cháy bỏng. Riêng tôi, nó chỉ là một sự hờ hững bởi vì tôi không thể tìm thêm được một điều gì mới mẻ ở tất cả các trường đại học trên đất Việt nam này: Những gì tôi muốn biết và những gì tôi muốn hiểu thì tự tôi cũng đã tìm......
Cuộc chiến tranh thấm thoắt đã qua đi hơn mười năm, nhưng khó mà quên hết trong đời mẹ tôi bởi trên thân thể của mẹ tôi vẫn còn hằn đọng lại những vết thương của thể xác lẫn tâm hồn mà không bao giờ có thể lành lại. Nó đã trở thành một nỗi ám ảnh vô cùng khủng khiếp đối với mẹ tôi mỗi khi sức khoẻ......
Niềm hạnh phúc và sung sướng mà tôi cảm nhận được trong lòng khi mình muốn yêu một ai đó không phải là vì được yêu mà là vì trí tưởng tượng của mình...
Tôi bắt đầu học lớp tám ở Quảng Bình nơi mà tôi đã từng bắt đầu những ngày đầu tiên của đời học trò của mình nhưng ở một mái trường khác. Vào thời đó, các tỉnh miền Bắc đang chuyển đổi hệ Giáo dục Đào tạo dục từ hệ Mười năm sang hệ Mười hai năm nên lớp tám là lớp lở dở cuối Cấp II giữa hai hệ Giáo......
Học hết lớp bảy ở Đông hà, gia đình tôi lại chuyển về Quảng Bình, nơi mà tôi đã từng cắp sách đến trường những ngày đầu tiên. Sau gần sáu năm sống ở Đông hà, tôi cũng đã quen rất nhiều bạn bè, đến lúc chia tay cũng nhiều quyến luyến và ngậm ngùi. Cho dù tôi đã phải trải qua những năm tháng tằng bị......
Vì thể lực yếu ngay từ sau khi lọt lòng bởi tôi bị sinh thiếu tháng, tôi luôn bị ốm nặng và kéo dài khi tiết trời thay đổi nhất là cứ đến độ đông về. Kháng sinh là loại thuốc duy nhất đã giúp tôi thoát khỏi tay tử thần qua bất kỳ trận ốm nào nhưng cũng vì tôi đã phải sử dụng quá nhiều kháng sinh do......
Sau khi cuộc chiến tranh Biên giới phía Bắc vừa kết thúc, một gia đình người Hoa kiều không biết từ đâu chuyển về sinh sống và làm ăn ở Phường 5 của Thị xã Đông hà. Họ mở một hiệu bánh bao để tạo kế sinh nhai. Có lẽ nói không ngoa rằng người Hoa vốn giỏi nghề nấu nướng, cũng có lẽ vì cuộc sống khốn......
Cuộc sống này đã sinh ra con người thì cũng chính cuộc sống này sẽ sinh ra cho con người niềm hy vọng và những khát khao hướng đến cuộc đời đích thực....