Bố tôi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình đông con và lắm kế mẫu. Bà nội tôi không may qua đời sớm để lại cho ông nội tôi những ba quí tử nên ông nội tôi lại phải lần lượt phải đi thêm những bước nữa với những bà kế sau này....
Đó là dượng cả của tôi (các tỉnh Miền Trung vẫn thường xưng hô với chồng của chị gái và em gái của mẹ hoặc chồng của em gái hoặc cảu cả chị gái của bố đều bằng dượng), tức là chồng của chị cả của mẹ tôi....
Nếu không có ước mơ con người không thể lớn; Thành công lớn khởi đầu từ hoài bão tuổi ấu thơ...
Trong cuộc đời không ai không có những ký ức của mình trong quá khứ và hiện tại bởi nó đánh dấu những thăng trầm, buồn tủi và vinh quanh của đời mình trong chặng đường đời đã qua:...
Người biết kiềm chế cảm xúc của mình khi yêu cũng là người biết kìm nén lòng mình khi hờn giận...
Cuộc vui nào rồi cũng tàn, những ngày Sanyoung sống bên cạnh tôi đã đem lại cho tôi một niềm hạnh phúc lớn. Nó giống như một dòng nước mát ngọt trong lành chảy qua một đồng lúa đang khô cạn....
Tôi vừa gõ nhẹ vào cánh cửa, Sanyoung đã mở cửa và những nụ hôn nồng thắm của Sanyoung lại đặt lên má tôi cùng lúc tôi nghe rõ ràng một câu chào bằng tiếng Việt khiến cho tôi như không thể tin vào tai mình: ‘Em chào anh’;...
Mới còn sáng sớm, tôi đã thức dậy vì về mùa đông tôi rất khó ngủ, tôi loay hoay trước cửa phòng của Sanyoung để ý lắng nghe từng tiếng động nhỏ xem Sanyoung đã dậy chưa....
Bố của Sanyoung báo với tôi rằng Sanyoung sẽ sang Việt nam thăm tôi trong chuyến bay tối nay, tôi khấp khởi tràn đầy vui sướng chuẩn bị để ra Sân bay Nội Bài đón Sanyoung....
Lại một năm nữa cũng sắp trôi qua. Tôi tưởng rằng năm nay (2003) sẽ trôi qua một cách yên ả, không có chuyện gì xảy ra nhưng mà đến cuối năm, khoảng tháng mười một thì một cậu Học viên cũ của Học viện Kỹ thuật Quân sự đã tốt nghiệp mà tôi đã từng xin cho cậu ta vào làm ở một Cơ quan Quân sự ngay......
Nhiều năm trước đây, mỗi độ cuối năm, tôi vẫn thường về quê bằng tàu hoả nhưng cũng nhiều khi vì quá muộn không mua được vé tàu thì tôi mới phi xe máy từ Hà nội về quê....
Lúc tôi đang học lớp mười hai thì một người ông họ của tôi đã từng cắt cho tôi một lá số Tử vi báo trước cho tôi tất cả những vận hạn trong cuộc đời của tôi. Vì lúc đó tôi hẵng còn ít tuổi nên tôi chỉ chú tâm đến những hoạn nạn trong đời mình có thể xảy ra để có thể phòng tránh còn chuỵên ‘thê tử’......
Những ngày cuối năm học, cái nắng gay gắt đầu hè và những tiếng kêu râm ran của lũ ve gọi hè cùng cái màu đỏ chói chang của những chùm hoa phượng, tôi lững thững bước vào lối lên cầu thang của Nhà liên hợp của Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội để lên Phòng Đào tạo của Khoa Vật lý ở trên tầng 2....
Kể từ khi thầy Nguyễn Thúc Huy không may qua đời vì ung thư gan, người mới lên thay vị Chủ nhiệm Khoa Vật lý không thích tôi một chút nào cả. Không những vậy: Ngay từ khi tôi mới vào trường tôi đã vô tình đánh động đến sự chú ý của nhiều Giáo viên của Khoa Vật lý bởi nhiều cuộc diễn thuyết của tôi......
Lại nói, sau khi vào năm thứ nhất Đại học Sư phạm Huế, được sự bảo lãnh của Đại sứ Đặc mệnh Toàn quyền Pháp, tôi bắt đầu tập trung học tiếng Pháp để chuẩn bị cho việc du học Pháp của tôi....
Một chiều buồn, tôi lượn lờ dọc trên đường Lê Lợi để lân la vào các Hiệu sách hy vọng có thể tìm được một quyển sách nào đó hay hay để đọc....
Mùa đông đầu tiên đã đến với tôi trong cuộc đời sinh viên của mình, trong cuộc đời tôi có lẽ thứ mà tôi sợ nhất chính là mùa đông. Kỳ lạ thật, tôi là một con người bằng da bằng thịt hẳn hoi nhưng tôi không hiểu sao cứ đến độ đông về là sức khoẻ của tôi lại suy sụp và tôi không biết nguyên do tại......
Biết mình là một kẻ yếu ớt cả về thể chất lẫn sinh lực, điều đó đã khiến cho tôi không thành công trong những cuộc chinh phục phái nữ đang học cùng trường, tôi đã quyết tâm học võ để rèn luyện thể lực và nâng cao dũng khí của một thằng đàn ông và tạo một thể hình điển trai cường tráng thì may ra mới......
Tôi lại chuyển vào học Quốc học Huế khi đã kết thúc lớp mười một ở Quảng Bình nhưng khi vào Huế trường Quốc học Huế lại bắt tôi phải học lại lớp mưới một vì ‘can tội’ khác hệ rằng ở Quảng Bình vẫn đang ‘giao thời’ giữa Hệ Mười năm và Hệ Mười hai năm còn ở Huế đã là Hệ Mười hai năm từ rất lâu nên......
Theo truyền thuyết Phương Đông, bất kỳ ai từ lúc sinh và cho đến lúc lớn lên đều phải trải qua một kiếp nạn lớn lúc mười ba tuổi. Tôi không tin vào quan niệm ấy nhưng đó là sự thực đối với tôi....