Người biết kiềm chế cảm xúc của mình khi yêu cũng là người biết kìm nén lòng mình khi hờn giận...
Cuộc đời sự nghiệp của tôi cũng có nhiều biến cố thăng trầm nhưng cũng có nhiều duyên may. Cho dù không giải thích thì bất kỳ ai cũng hiểu được rằng những thăng trầm và biến cố trong cuộc đời của bất kỳ ai cũng có thể xảy ra là bởi vì trước hết là do những khó khăn của công việc và chuyên môn.,......
Lần đó tôi được mời đến để thực hiện một Dự án Nối mạng Hệ thống Liên lạc Viễn thông Quân sự trong Toàn quân cho Quân chủng Phòng Không (lúc đó vẫn còn là hai Quân chủng tách rời gồm Quân chủng Phòng Không và Quân chúng Không Quân, nay đã được sát nhập thành Quân chủng Phòng Không – Không Quân)....
Đó là một cô bé Hàn Quốc mới mười một tuổi, còn tôi chỉ mới là một chàng trai hai mươi ba tuổi, hơn cô bé đúng một giáp tuổi....
Những ngày cuối năm học, cái nắng gay gắt đầu hè và những tiếng kêu râm ran của lũ ve gọi hè cùng cái màu đỏ chói chang của những chùm hoa phượng, tôi lững thững bước vào lối lên cầu thang của Nhà liên hợp của Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội để lên Phòng Đào tạo của Khoa Vật lý ở trên tầng 2....
Hai năm học Đại học đầu tiên của tôi tại một trường Đại học đầu tiên của tôi là ở Đại học Sư phạm Huế vậy là cũng chóng vánh kết thúc và cuối năm thứ hai, Chủ nhiệm Khoa Vật lý đã gọi tôi lên Văn phòng Khoa và đưa tôi quyết định buộc tôi thôi học vì hạnh kiểm kém và kết quả kém trong học tập. Hơn......
Sự ‘báo mộng’ của một giấc mơ của tôi đã báo trước cho tôi sự tan vỡ của mối tình mà tôi đang ấp ủ với Nàng: Trong giấc mơ ấy tôi biết rằng tôi không thể cầu xin Phật bà tác thành cho mối duyên của hai chúng tôi....
Lúc tôi chuẩn bị thi tốt nghiệp Phổ thông Trung học Quốc học Huế thì có một người bác họ của bố tôi cũng đã từng học ở Trung Quốc hơn hai mươi năm về Văn hoá Trung Quốc và các Học thuật Phương Đông Cổ đại cũng vào thăm Huế và đang ở lại chơi ở nhà của một chị họ của bố tôi cách nhà tôi ở cũng không......
Có một câu nói rất đơn sơ nhưng rất đỗi ý nghĩa với cuộc đời tôi ‘Nhà văn lúc nhỏ cũng học văn’....
Hơn một năm sau khi tôi và bố tôi từng tiễn các anh bộ đội của một Đơn vị Bộ đội Thông tin lên đường làm nghĩa vụ Quốc tế tại Campuchia thì có một người lính đã trở về nhưng không phải là một trong những người lính mà chúng tôi đã từng đưa tiễn....
May mắn nhất trong đời tôi là tôi từng được chứng kiến những mảng đời đau thương đủ để tôi trở thành một con người sống có tâm hồn ấm áp nhân tình nhưng nếu phải chứng kiến sự đau thương diễn ra hàng ngày thì tim tôi sẽ trở thành chai sạn và tâm hồn tôi sẽ hóa đá....
Tôi đang ngon giấc ngủ trưa thì bỗng dưng có tiếng người chạy rầm rập và tiếng hô to: ‘Trộm, bắt kẻ trộm... đứng lại’;...
Học hết lớp hai, bố tôi lại đưa chúng tôi vào Thị xã Đông Hà để tiếp tục thành lập một đơn vị mới cho Tỉnh Bình – Trị – Thiên. Đông Hà chính là trước đây từng là chiến tuyến của Chính quyền Sài gòn cũ. Vùng đất này mới qua khỏi cuộc chiến tranh hai năm nên cuộc sống ở đây chưa kịp thay màu áo mới....
Câu nói cửa miệng ‘con không cha thì ăn cơm với cá, con không mẹ thì ngậm lá đứng đường’ quả là nghiệm đúng với cả ba anh em chúng tôi khi chúng tôi sống cùng với bố trong khi mẹ tôi phải đi nằm viện ở xa. Lúc ấy tôi đã học lớp 2 và mẹ tôi cũng đã đi nằm viện được hơn một năm và đã gần Tết vì nhớ......
Ông ngoại tôi vốn là một thầy thuốc Đông y giỏi nhưng ông đã tự bệnh mà qua đời vì cậu ruột tôi, người con trai duy nhất của ông đã vào Nam chiến đấu theo tiếng gọi sôi sục của đất nước như hàng nghìn hàng triệu thanh niên trai tráng trên khắp mọi miền đất nước vào thời đó....
Trên Thế giới này, có lẽ ít có một Quốc gia nào không phải trải qua những cuộc chiến tranh và không có cuộc chiến tranh nào lại không mang đến cho loài người những đau thương lầm than, làng xóm điêu tàn, đất nước nghèo nàn lạc hậu... xã hội khốn cùng......
Người biết kiềm chế cảm xúc của mình khi yêu cũng là người biết kìm nén lòng mình khi hờn giận...
Đó là một cô bé Hàn Quốc mới mười một tuổi, còn tôi chỉ mới là một chàng trai hai mươi ba tuổi, hơn cô bé đúng một giáp tuổi....
Thằng bạn tôi không có kinh nghiệm nên không hỏi được tôi đã bị dẫn đi đâu, chỉ biết hắn chạy loanh quanh tìm kiếm để mang cơm cho tôi nhưng không được. Lúc ấy hắn cũng định qua trường Đại học Kinh tế để tìm hai cô em gái của tôi vẫn đang học ở đó để báo tin nhưng hắn cũng nghĩ lại rằng sợ sẽ làm......
Tôi biết rằng không thể cầu xin Phật bà thêm được nữa đành giữ nguyên bộ mặt buồn thảm đến chủ nhật đón nàng. Khi nàng đến, thấy vẻ buồn chán trên khuôn mặt tôi, nàng hỏi:...