Trái cấm - Công ty TNHH Tam Hùng

Trái cấm

Chủ nhật - 13/01/2013 05:39
Tôi biết rằng không thể cầu xin Phật bà thêm được nữa đành giữ nguyên bộ mặt buồn thảm đến chủ nhật đón nàng. Khi nàng đến, thấy vẻ buồn chán trên khuôn mặt tôi, nàng hỏi:

Tôi biết rằng không thể cầu xin Phật bà thêm được nữa đành giữ nguyên bộ mặt buồn thảm đến chủ nhật đón nàng. Khi nàng đến, thấy vẻ buồn chán trên khuôn mặt tôi, nàng hỏi:

‘Bạn có chuyện buồn ư?’;

Tôi ngước đôi mắt buồn thảm thiết nhìn nàng van lơn. Nàng lại nói: ‘Cũng sắp nghỉ hè rồi, mình vừa mới thi xong những môn quan trọng, chỉ còn lại những môn dễ.

Hay là hôm nay chúng ta lên Thiên an chơi cho thoả chí tang bồng nhé, có được không?’;

Câu nói đó của nàng khiến cho tôi chợt vui sướng vô cùng. Cách đó vài hôm, Phillipe Catelline đã đi công tác ở Tỉnh khác và giao luôn chìa khoá xe máy của ông ta cho tôi nên nhân thể tôi dùng xe Dream mới coóng của ông ấy đưa nàng lên Thiên an chơi. Thật là một dịp may hiếm có.

Tôi thầm nghĩ chắc là Phật bà đã tác thành cho tôi...!!!

Tôi run run đẩy chiếc xe máy ra khỏi garage và cố gắng lấy lại bình tĩnh để ngồi cho thật đường bệ trên chiếc xe Dream mới toanh vốn rất oách vào lúc bấy giờ. Nàng cũng nhẹ nhàng ngồi lên phía sau tôi, đến lúc này thì tôi mới thật sự cảm thấy được gần gũi với nàng nhất đời.

Đối với tôi lúc ấy là cả một niềm hạnh phúc sung sướng tràn đầy, có lẽ nàng cũng chưa ngồi xe máy lần nào nên nàng ngồi sát vào tôi khiến tôi cảm thấy hơi thở và da thịt của nàng dồn dập áp vào người tôi.

Sau một hồi cố gắng, tôi cũng đã làm chủ được mình để khởi động và điều khiển xe máy theo đúng lý trí của mình. Nàng ngồi sau và thận trọng theo dõi tay lái của tôi.

Sau khi rời trường đến gần cầu Nam giao, nàng bảo tôi dừng lại để mua một ít đồ ăn nguội vì nàng nói rằng lên đến Thiên an cũng đã trưa rồi nên sẽ chơi ở đó đến chiều mới về.

Sau gần hai tiếng đồng hồ tôi mới cẩn thận ‘bò’ đến Thiên an bằng xe máy mặc dầu quãng đường không phải là quá xa. Nhưng đối với nàng và tôi thì đó cũng là một kỳ tích để tránh những tai nạn không may vì đây là lần đầu tiên trong đời tôi được tháp tùng một tuyệt thế giai nhân bằng xe máy khiến cho tay lái của tôi thi thoảng run lên từng chập.

Khi đến Thiên an cũng vào quãng hơn mười giờ, bắt đầu bước vào cái nắng trưa hè đầu mùa. Trời trong xanh, lác đác có vài gợn mây trắng bồng bềnh trôi, những cây thông rỉ nhựa toả mùi thơm ngào ngạt.

Tôi dừng xe dưới chân đồi bên cạnh hồ nước rộng mênh mông. Tôi tắt máy, cẩn thận khoá xe rồi lấy hết can đản nắm lấy tay nàng dìu nàng leo dọc lên đỉnh đồi thông.

Những cơn gió chốc chốc lại thổi đến mang theo hơi mát từ dưới hồ và mùi thông ngào ngạt khiến cho chúng tôi cảm thấy như đây là chốn thần tiên chỉ dành riêng cho hai chúng tôi.

Khi đã lên đến đỉnh đồi, nàng và tôi cùng quay mặt nhìn xuống chân đồi và hồ nước trải rộng trước mắt chúng tôi khiến nàng thốt lên:

‘Ah, quell beaux!’  (Ôi, đẹp quá!);

Tôi tán dương lời khen của nàng:

‘Ah, bon’ (đúng vậy);

Lời tán khen của nàng đối với vẻ đẹp thiên nhiên đã vô tình hay hữu ý khiến cho tôi gần nàng hơn chút nữa: Tôi vòng tay qua lưng nàng và hai hay ôm lấy vòng eo lưng thon đẹp của nàng.

Hơi bất chợt khiến cho nàng có chút lưỡng lự, nàng do dự đặt hai tay của nàng vào hai bàn tay tôi và cố gỡ nhẹ tay tôi nhưng tôi cố ôm chặt khiến nàng như nửa muốn gỡ ra và nửa như muốn không.

Những ngón tay mảnh mai thon thả của nàng như đan vào những ngón tay dài ngoẵng của tôi và lòng bàn tay nàng úp lên lưng bàn tay tôi khiến tôi có cảm giác mát rượi và giống như tay của nàng đang truyền một luồng điện lên bàn tay tôi rồi luồng điện ấy chạy rần rất khắp người và lan toả khắp người tôi... rạo rực và mãnh liệt vô cùng!

Trước khung cảnh thiên nhiên hữu tình thanh vắng dễ khiến cho những con người gần gũi nhau hơn. Nàng đã bị chinh phục bởi sự hữu tình của mọi cảnh vật xung quanh và bỗng trở nên gần gũi với tôi hơn mọi ngày!

Đoán được tâm ý của nàng, bỗng dưng trong lòng tôi trào dưng một cảm xúc mãnh liệt khiến cho tim tôi đập loạn xạ: Tôi tưởng chừng như mình sắp bị ngột thở khiến cho tôi tưởng như phải hét lên một cách điên loạn và rồi toàn thân tôi run lên và vòng tay tôi cũng run lên quanh thân hình nàng.

Hình như tôi  có cảm giác nàng cũng đang run hay vì tôi quá run mà ngỡ như nàng cũng đang run!?

Có lẽ vì chính nàng cũng đang run nên không biết được tôi đang run hay chính nàng đang run.

Cái run làm cho chúng tôi không cảm thấy cái nóng nực ban trưa của cái nắng đầu hè đang lên dần đến chính ngọ. Hay cũng vì nhờ có cái nóng dữ dội của cái nắng ban trưa đầu hè mà cả tôi cùng nàng bớt run.

Chúng tôi không biết đã ở trong vòng tay nhau bao lâu, cho đến khi tôi định thần thì mặt trời cũng đã đứng bóng, nàng vẫn ngoan ngoãn trong vòng tay tôi như một con mèo con:

Tôi cố lấy hết sức bình tĩnh để trao cho nàng một lời hệ trọng mà bao lâu tôi đã từng ấp ủ và chỉ có lúc này mới là cơ hội tốt nhất của tôi nhưng cũng chỉ đủ sức để thì thầm vào tai nàng:

‘Je t’aime bien!’ (tôi rất yêu em);

Nàng hơi cúi giật về phía trước trong giây lát rồi hỏi lại:

‘Qu’est – ce que c’est ?’ (điều gì vậy);

Nhưng giọng nàng cũng rất nhỏ nhẹ dường như bị lạc đi, có lẽ nàng cũng đang rất xúc động không kém gì tôi!

Tôi sung sướng lấy hết sức bình sinh để xoay hẳn người nàng lại về phía tôi và kéo mạnh nàng vào lòng khiến nàng gục đầu vào vai tôi. Nàng như lệ thuộc vào sự điều khiển của tôi, tôi không hiểu nhưng tôi cảm thấy như vậy...

Nàng từ từ ngẩng đầu và ngước mắt nhìn tôi, tôi cũng nhìn nàng chằm chằm và đôi môi chúng tôi bắt đầu tìm nhau: Những nụ hôn đầu tiên bắt đầu gieo vào cuộc đời của chúng tôi và chúng tôi như hoá thành một cùng đắm say và ngây ngất trong những nụ hôn đầu đời...

Thời gian như ngừng trôi, mọi thứ quanh tôi cũng như dừng lại mặc cho hai chúng tôi ngây ngất bên nhau.

Tôi thầm trách Phật bà nếu Phật bà từng bảo với tôi rằng tôi và nàng không thể nên đôi nên lứa thì có lẽ Phật bà đã nhầm.

Nếu chúng tôi đã có nhau thì lẽ gì sẽ khiến chúng tôi phải xa nhau sau này? Tôi biết nàng là con gái của một gia đình danh giá và gia giáo:

Nếu trong giờ phút này nàng đã trao gửi tình cảm của nàng cho tôi thì mãi mãi nàng sẽ chung thuỷ với tôi và tôi cũng vậy, với tình cảm và khao khát luôn cháy bỏng trong tôi thì tôi sẽ không bao giờ phụ bạc với nàng.

Hay là Phật bà đã xót thương lời nguyện cầu của tôi mà đã trao nàng cho tôi. Nếu vậy có tội cho nàng lắm không? Kệ.., nếu Phật bà đã trao nàng cho tôi thì tôi cũng sẽ yêu thương nàng đến trọn cuộc đời này sẽ không khiến cho nàng phải tủi hận vì tôi...

Tôi không biết mình phải cám ơn Phật bà hay phải hờn trách Phật bà... nhưng dù sao thì Phật bà cũng từng là mẹ của tôi nên tôi cũng không phải quan ngại điều này vào lúc này.

Đối với tôi trong giờ phút này là chỉ có nàng mà thôi.

Lại nói đến những câu chuyện giữa Phật Tổ và Phật bà. Phật bà hết sức băn khoăn:

‘Hắn đang chuẩn bị phạm vào một tội lỗi...’;

Phật Tổ nói:

‘Dẫu sao bây giờ hắn cũng là một kẻ tục phu của phàm trần nên hắn  cũng khó mà cưỡng được những ham muốn tầm thường.

Hơn nữa, việc này cũng không phải là vì hắn cố ý vi phạm mà do hoàn cảnh khiến xui cho hắn.

Kết cục, hắn cũng không đáng trách...’;

Phật bà vội hỏi:

‘Có cần phải can ngăn hắn việc này không, thưa Phật Tổ?’

Phật Tổ nói:

‘Phật bà không nhớ rằng hắn có số đa thê hay sao?

Số mệnh của hắn đã như vậy rồi thì hắn cũng không thể tránh được những việc tương tự như ngày hôm nay hắn sẽ phạm phải!

Hãy coi như đây là một đời thê thiếp của hắn’;

Phật bà lại nói:

‘Nhưng sau này, mối tình này tan vỡ sẽ khiến hắn đau khổ và dằn vặt nhiều lắm đó...’;

Phật Tổ nói:

‘Ta cũng biết vậy nhưng không có cách gì hơn đâu. Hãy để hắn phạm tội này vậy...!’;

Tự lúc nào không hay tôi đã đặt nàng nằm xuống bên vệ cỏ, tôi hôn từ má nàng rồi trượt dần xuống cổ nàng và lên bộ ngực căng tròn của nàng. Nàng đắm đuối đón nhận tất cả những nụ hôn rực cháy nồng nàn của tôi khiến cho tôi toan tính những cơ mưu lớn:

Tôi đặt tay lên ngực nàng và cởi chiếc khuy áo đầu tiên trên cổ áo của nàng khiến nàng sợ hãi giữ chặt tay tôi lại và cầu khiến:

‘Non...!’ (đừng);

Tôi vẫn để nguyên bàn tay trên ngực nàng và vẫn hôn lên má nàng thắm thiết. Tôi không trách nàng vì nàng đã ngăn chặn lòng ham muốn của tôi và nàng cũng không trách tôi vì sự tham muốn của tôi đối với nàng.

Nhưng tôi hiểu rằng lý trí của nàng đã thuộc về tôi và nàng cũng hiểu rằng nàng đã là của tôi. Sự trong trắng của nàng chỉ dành cho tôi khi mà tôi và nàng đã thực sự thành hôn ước...

Nhưng sự thực, cuộc đời này có những khi muốn thì không được mà cưỡng lại thì không xong:

Cũng đến lúc cái đói cồn cào khiến cho tôi và nàng phải rời nhau để chuẩn bị cho bữa trưa từ những thứ mà nàng đã khéo léo biết cách tính trước cho cuộc đi chơi mặc dù ngoài dự định của chúng tôi. Những miếng bánh mì được cắt ra cùng một ít formage và thịt hộp đã trở thành một bữa trưa cực kỳ thịnh soạn của sinh viên vào thời đó.

Sau khi ăn xong thì trời cũng đã bắt hơi ngả về chiều, cái nắng cũng đỡ chói chang hơn.

Tôi và nàng lại mon men theo trườn đồi để xuống dưới chân đồi, lội xuống hồ nước mát rượi và làn nước trong xanh soi bóng những cây thông bạt ngàn: Xa xa giữa trời mây, những đôi chim dang rộng cánh bay là là như khoe sức mạnh và tài bay lượn cùng với những vầng mây trắng lãng đãng giữa khoảng trời rộng vô cùng.

Thi thoảng từ phía trên những đồi thông vọng lại những tiếng chim câu núi trầm đục lẫn trong tiếng gió thoảng khiến cho khung cảnh nơi đây thêm nhiều thi vị.

Tiếc rằng lúc ấy tôi không có một cảm xúc về thi vị để phô tài cùng với nàng trước sự hữu tình và thi vị của thiên nhiên bởi vì lúc ấy tôi đang bị một cảm xúc khác mãnh liệt hơn chi phối cả tâm hồn lẫn lý trí đó là cảm xúc của tình yêu và thể xác đối với nàng!

Chúng tôi cùng phát hiện một súc gỗ lớn giữa một khe nhỏ liền cùng nhau đẩy súc gỗ ra hồ để làm bè bơi ra giữa hồ, nàng cùng tôi dùng chân làm mái chèo để đẩy bè ra khơi mặc cho nước tung toé ướt cả hai ống quần.

Khi ra đến giữa hồ, nhìn dòng nước xanh trong không thấy đáy, biết là hồ rất sâu, nàng ngây ngô hỏi:

‘Est ce que tu peux faire de la natation?’ (anh có biết bơi không);

Tôi trả lời:

‘Non !’ (Không biết);

Nàng hoảng sợ hỏi lại:

‘Si ce tronçon de bois s’enfonce dans l’eau, sombre? Parce que je ne peux pas nager aussi!’ (nếu như súc gỗ này chìm xuống nước thì sao? Vì em cũng không biết bơi);

Tôi chưa kịp trả lời vì phải chuẩn bị giải thích cho nàng bằng một câu tiếng Pháp rất dài rằng ‘nếu như súc gỗ đã có thể chở được cả hai chúng ta ra tận giữa hồ thì không có lý do gì để nó có thể chìm xuống hồ’, thì sự hoảng sợ của nàng đã khiến cho nàng luống cuống và làm cho súc gỗ lăn tròn một vòng và cả hai chúng tôi đều ngã nhào xuống nước.

Tôi vội vã một tay vịn theo súc gỗ và một tay lần tìm cánh tay của nàng đang chới với dưới nước rồi nâng nàng lên khỏi mặt nước và cố tìm cách để trấn tĩnh nàng:

‘N’a pas peur!’ (đừng sợ);

Tôi cố gắng trấn an nàng và cùng nàng bơi dần vào bờ nhờ bám vào súc gỗ.

Khi đã vào đến bờ, quần áo chúng tôi đều ướt như chuột lột, cái nắng đầu hè vào buổi chiều cũng đang rất dữ dội, tôi bảo nàng hãy tìm cách hong khô quần áo. Nàng đồng ý và tôi cùng nàng mỗi người chọn một bụi lau kín ở dưới chân đồi thông để cởi quần áo rồi vắt cho kiệt nước và hong khô dưới ánh nắng mặt trời của buổi chiều đầu hè. Hy vọng độ hơn hai tiếng là có thể khô ráo và có thể kịp quay trở về trường trước lúc hoàng hôn.

Dưới chân đồi là những bụi lau lách um tùm cao quá đầu người là nơi lý tưởng để chúng tôi có thể cách biệt nhau trong cái tình huống khó xử đó. Khốn thay, khi nàng vừa trút khỏi thân mình mảnh vải cuối cùng thì một con rắn to như bắp chân ở đâu trườn tới hay nó vốn đã chực sẵn ở đó cùng lúc nàng đang cúi xuống để cởi nốt thứ còn lại thì phát giác con rắn đang ngỏng cái cổ đỏ au nhìn nàng khiến nàng bỏ chạy ra ngoài và kêu thất thanh.

Nghe tiếng kêu hoảng hốt của nàng, tôi biết là chuyện chẳng lành trong lúc trên người tôi cũng không còn sót lại một thứ gì và không kịp ‘nguỵ trang’, tôi đành phải co giò phóng ra ngoài vừa hay thấy nàng đang hớt hải nhào tới và đằng sau nàng là con rắn khủng khiếp mà trong đời tôi chưa từng gặp bao giờ vẫn hùng hổ lao theo nàng.

Sự việc xảy ra quá bất ngờ khiến tôi chưa kịp phát sợ mà theo bản năng tôi đá mạnh vào cổ con rắn, cú đá chính xác và mạnh của tôi đã khiến cho con rắn hoảng sợ lao đi chỗ khác và chạy trốn: Theo đà, nàng bổ nhào vào người tôi ôm chặt lấy tôi khiến cho nàng và tôi dính chặt lấy nhau từ đầu đến chân vì quá khiếp đảm. Ngoài hành động đó, nàng không còn biết một cách làm nào khác tốt hơn vào lúc ấy.

Tôi biết rằng vì quá sợ hãi mà nàng đã quên mất rằng trên người của cả hai chúng tôi không còn sót lại một thứ gì ngoài da thịt của chúng tôi, nàng cứ ôm ghì lấy tôi và trống ngực nàng đập điên loạn vì sợ hãi, nàng thổn thức và khóc không thành tiếng.

Tôi vuốt ve và an ủi nàng để trấn an nàng hy vọng rằng nàng sẽ bớt sợ.

Hỡi ôi, lúc này cả tấm thân kiều diễm mà Tạo hoá đã ban cho nàng như một toà thiên nhiên lồ lộ trước mắt tôi, với làn da trắng mịn và những đường cong như được vẽ trên thân hình của nàng đã khiến cho lòng tôi tràn dâng một nỗi khát thèm vô cùng tận.

Cảm giác đó giống như một luồng điện chạy khắp thân thể của tôi từ chân lên đến đầu và rồi lại từ đầu xuống chân khiến cho tôi quay cuồng si dại tưởng chừng như tôi sẽ phải cắn xé nàng ra từng mảnh và nhai ngấu nghiến như một con thú dữ bắt được con mồi ngon.

Thế nhưng trong lý trí của tôi vẫn còn sót lại một chút xót thương nàng không muốn xâm phạm đến nàng vì tôi biết rằng nếu không kiềm chế được ham muốn của mình thì sẽ khiến cho nàng và tôi sẽ phải chuốc nhiều tủi khổ sau này...

Giữa lý trí và bản năng của tôi đã phải tranh giành và giằng xé nhau từng lúc từng lúc khiến cho những cảm xúc bản năng của tôi cứ đầy vơi rồi lại vơi đầy mãi không thôi.

Nàng cũng dần tỉnh trí trở lại và từ từ ngước mắt nhìn tôi rồi nhìn nàng, một thoáng bối rối và xấu hổ bất chợt dồn xuống khuôn mặt của nàng khiến cho toàn thân nàng như nổi đỏ:

Nàng định buông tôi ra, nhưng tôi cố kéo nàng lại bởi lúc này tôi không thể dứt nàng.

Nàng cũng cảm thấy rằng rời khỏi tôi lúc này là một điều bất lợi đối với nàng bởi ngoài tôi ra sẽ không còn ai khác có thể trở thành anh hùng cứu mỹ nhân như tình huống đã rồi.

Nàng đành ngoan ngoãn nép vào mình tôi và rằng:

‘Ne me regarde pas!’ (đừng nhìn em);

Tôi an ủi nàng:

‘N’a pas peur!’ (đừng sợ);

Tôi vẫn vuốt ve âu yếm tấm thân của nàng một cách nhẹ nhàng không khiến cho nàng cảm thấy bị sàm sỡ. Và rồi những cảm xúc xủa tôi như đang được truyền dần sang cho nàng khiến nàng bắt đầu thở dồn dập từng hồi đứt đoạn, trái tim nàng theo nhịp cũng rộ lên từng hồi từng hồi như bị chặn lại giữa chừng. Đôi tay của nàng đang vòng qua sau lưng tôi cũng bắt đầu cử động, những cử động ban đầu rất nhẹ nhàng một cách thụ động sau dần chuyển sang rất quyết liệt.

Chúng tôi dần dần quì thấp xuống trên bãi cỏ và cùng đắm đuối trong những nụ hôn cháy bỏng. Mùi da thịt của nàng khiến tôi cảm thấy ngọt ngào nơi đầu lưỡi sau những cái hôn lên thân thể nàng.

Sau dần, tôi đặt nàng nhẹ nhàng nằm xuống trên bãi cỏ. Nàng ngoan ngoãn nằm xuống theo sự sắp đặt của tôi và hơi thở của nàng đứt đoạn và nghẹt lại tưởng chừng như nàng đang nấc lên từng cơn...

Tôi như chàng Adam bỗng dưng đi lạc vào Vườn Địa đàng và vô tình hái trộm trái cấm đầu đời... vào lúc đó tôi không còn đủ ký trí để nhận thức rằng những việc mà tôi đang làm có phải là tội lỗi với chính bản thân tôi và có lỗi đối với nàng hay không.

Tôi thầm nghĩ ‘Phật bà hỡi, Người đang ngự ở nơi đâu, con xin Người hãy kéo con ra khỏi bến mê của dục vọng để con không phạm vào tội lỗi ghê gớm nhất của đời con ngay chính vào lúc này’ nhưng có lẽ trước cái cảnh phàm tục của những kẻ phàm trần này, Phật bà cũng phải quay mặt chỗ khác không dám chứng kiến huống hồ có thể khuyên can tôi vào lúc ấy.

Tại sao Tạo hoá lại khiến xui tôi rơi vào một tình huống khó xử này?

Lại nói đến Phật Tổ và Phật bà, Phật Tổ nói:

‘Phật bà đừng quá phiền lòng về việc của hắn bởi duyên số của hắn đã định sẵn từ trước rồi. Hắn cũng đã cố tránh những việc làm như ngày hôm nay nhưng rốt cuộc Tạo hoá đã xui khiến mà hắn đã không thể cưỡng lại...’;

Phật bà thở dài mà rằng:

‘Việc đã rồi, Đệ tử chỉ muốn tìm cách ngăn chặn hoặc tránh cho hắn để hắn có thể giữ được sự trong sạch của hắn...’;

Phật Tổ nói:

‘Phật bà cũng đừng quá quan trọng việc này bởi từ lâu Phật bà cũng biết hắn tuy rằng đã từng được Phật bà nuôi dưỡng từ trên Phật giới trước ngày hắn được hạ sinh nhưng sau khi được sinh hạ, hắn không phải là đệ tử tục gia của Phật và cũng không hề đến Chùa làm lễ hàng ngày cho nên việc hắn vướng bụi trần là lẽ đương nhiên...’

Phật Tổ dừng lại chốc lát rồi lại hắng giọng nói tiếp:

‘... nhưng chữ Tuyệt thứ 7 của hắn bắt hắn phải đoạn tuyệt với mối tơ duyên này thôi... !’;

Phật bà buồn bã nói:

‘Nếu vậy thì Đệ tử cũng đành phải giao phó việc này cho tự chính bản thân hắn định đoạt lấy hậu quả và trách nhiệm vậy’;

Lúc này tôi chỉ còn biết làm theo những gì mà bản năng tự ngàn đời xui khiến tôi, tôi cuồng dại vồ vập lấy thân hình của nàng với tất cả những khát khao và ham muốn.

Còn nàng, không những nàng không cự tuyệt tôi mà chính nàng cũng đang ngây ngất và đê mê đón nhận những gì tôi trao cho nàng và đáp lại một cách cuồng nhiệt, nàng không biết rằng nàng đang trở thành đồng loã với tôi để làm hại chính bản thân nàng.

Cả hai chúng tôi cùng say sưa lăn lộn trên bãi cỏ, quên cả thời gian.

Hỡi ôi... !!!

Ái ân nào rồi cũng qua mau, tham vọng và thèm khát nào rồi cũng vội hết. Tôi cũng đã kết thúc cái việc làm tội lỗi của tôi và mới bắt đầu nhận thức được lỗi lầm của mình:

Tôi hôn nhẹ lên mắt nàng như để xin lỗi nàng, nàng cũng dần dần thoát ra khỏi cõi mê của chốn phàm tục và nhận thức được chính nàng đã trải qua một việc làm khủng khiếp nhất trong cuộc đời, nàng xô mạnh tôi và ngồi bật dậy cùng lúc nàng dang tay tát mạnh vào má tôi nhưng rồi ngay sau đó nàng ôm lấy tôi và khóc nức nở.

Tôi cũng khóc theo nàng vì thương cho nàng và cũng thấy rằng mình đã gây ra tội lỗi với nàng...

Than ôi, định mệnh của tôi đúng như Phật bà đã cảnh tỉnh tôi từ trước! Cuộc đời này thật nhiều trái ngang và phụ lòng đôi lứa!

Mặc cho nhiều đêm tôi từng cầu Phật bà và hết cầu Phật bà lại quay sang cầu Chúa thì tai ương vẫn giáng xuống đầu chúng tôi khiến chúng tôi phải sớm chịu cảnh chia lìa.

Chúng tôi quen nhau có bấy nhiêu tháng ngày và gần nhau chỉ trong ranh giới của một mối tình đầu thơ mộng và đang nhiều luyến tiếc vậy mà khi chia ly chúng tôi đâu được hẹn ngày tái ngộ và phải xa nhau vĩnh viễn ở tận muôn trùng...

Nhiều đêm đông lạnh giá tôi khóc thầm cho cuộc tình ngắn ngủi của mình... ‘nàng ở đâu?’ Tôi như muốn gào thét to lên rằng‘hãy trả lại nàng cho ta’ và muốn quăng mình khỏi chăn chạy ra ngoài đêm tối trời lạnh giá để tự hành hạ mình cho vơi nỗi đau trên mình... nhiều khi tôi như điên như dại muốn quẳng ném tất cả mọi thứ, đập phá tất cả mọi thứ cho vơi nỗi nhớ thương nàng!

Ngày chia ly sao mà tệ tàn đến vậy!? Có phải vì tôi phụ lòng nàng hay vì nàng phụ lòng tôi mà khiến chúng tôi phải biệt ly!?


>>> Thiên cơ
>>> Giáng phàm
>>> Ngọc Nữ
>>> Xa mẹ
>>> Cảm xúc đầu đời
>>> Trò chơi nguy hiểm
>>> Chữ tuyệt
>>> Hạn Mười ba tuổi
>>> Du hồn
>>> Hạ sơn
>>> Mưu cầu Sự nghiệp
>>> Đặc ân
>>> Ngày chia ly nghiệt ngã
>>> Sang trang
>>> Hình ngục
>>> Bị tống giam
>>> Trọng thương
>>> 
San yǒung (산영)
>>> Bảo mẫu
>>> Đại nạn
>>> Thiên la - Địa võng
>>> Ba lần cửa quan
>>> Bế quan
>>> Dự án
>>> Hậu vận
>>> 
San yǒng (산영)
>>> Thức dậy
>>> Cảm hóa
>>> Lời giã biệt
>>> Khi người đàn ông khóc
>>> Có em trong đời

>>> Vắng em


 

 

Tác giả bài viết: Dr Trần Phúc Ánh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết