Đến giữa năm học lớp mười một thì mắt tôi nhìn kém hẳn, từ bàn đầu, tôi không thể nhìn thấy rõ ‘nàng’đang ngồi ở cuối lớp và ở cuối ghế phía bên kia khiến tôi rất lo lắng và buồn bã. Lúc đó tôi cũng không biết mình bị cận, cứ tưởng mình bị đau mắt gì đó và lo sợ rằng tôi có nguy cơ bị mù......
Tôi bắt đầu học lớp tám ở Quảng Bình nơi mà tôi đã từng bắt đầu những ngày đầu tiên của đời học trò của mình nhưng ở một mái trường khác. Vào thời đó, các tỉnh miền Bắc đang chuyển đổi hệ Giáo dục Đào tạo dục từ hệ Mười năm sang hệ Mười hai năm nên lớp tám là lớp lở dở cuối Cấp II giữa hai hệ Giáo......
Học hết lớp bảy ở Đông hà, gia đình tôi lại chuyển về Quảng Bình, nơi mà tôi đã từng cắp sách đến trường những ngày đầu tiên. Sau gần sáu năm sống ở Đông hà, tôi cũng đã quen rất nhiều bạn bè, đến lúc chia tay cũng nhiều quyến luyến và ngậm ngùi. Cho dù tôi đã phải trải qua những năm tháng tằng bị......
Cuộc sống này đã sinh ra con người thì cũng chính cuộc sống này sẽ sinh ra cho con người niềm hy vọng và những khát khao hướng đến cuộc đời đích thực....
Hơn một năm sau khi tôi và bố tôi từng tiễn các anh bộ đội của một Đơn vị Bộ đội Thông tin lên đường làm nghĩa vụ Quốc tế tại Campuchia thì có một người lính đã trở về nhưng không phải là một trong những người lính mà chúng tôi đã từng đưa tiễn....
Đất nước vừa yên được tiếng súng ở miền Nam được bốn năm thì phía Tây Nam lại bắt đầu đổ máu, những người lính lại tiếp tục quay trở lại chiến trường. Cùng với những người lính năm xưa lại có thêm nhiều người lính trẻ, các anh lại hăm hở lên đường......
Tôi đã từng bị ngược đãi nên tôi cũng cảm thấy rằng sự ngược đãi của tôi đối với người khác là bình thường; Những kẻ đã phải cam chịu sự tàn bạo của kẻ khác cũng sẽ trở thành một kẻ tàn bạo nếu có thể bức hiếp được một kẻ khác....
Chúng tôi đã chuyển vào Đông hà để sống theo cùng bố tôi hơn một năm thì một người bạn học cũ của mẹ tôi cùng công tác ở Đông hà đến chơi và thăm mẹ tôi....
Học hết lớp hai, bố tôi lại đưa chúng tôi vào Thị xã Đông Hà để tiếp tục thành lập một đơn vị mới cho Tỉnh Bình – Trị – Thiên. Đông Hà chính là trước đây từng là chiến tuyến của Chính quyền Sài gòn cũ. Vùng đất này mới qua khỏi cuộc chiến tranh hai năm nên cuộc sống ở đây chưa kịp thay màu áo mới....
Trong cuộc đời, có lẽ không ai chưa từng phải trải qua cái đói dù chỉ một lần cũng hiểu được cơn đói hành hạ con người khốn khổ đến mức nào! Chúng tôi đã phải trải qua một ‘cơn đói trường kỳ’, phải gọi nó là ‘cơn đói trường kỳ’ bởi cơn đói ấy kéo dài trong suốt một quãng thời gian dài hàng bao......
Ai sẽ giữ gìn cho chúng ta ngọn đuốc thiêng liêng của Nền Văn minh Nhân loại tự bao nghìn năm nay: Cuộc đời này chính là cuộc chạy tiếp sức của loài người từ thế hệ này qua thế hệ khác mà trong cuộc chạy đó loài người đã trao cho nhau ngọn đuốc thiêng liêng của tinh thần bất diệt của sự sống giữa......
Năm 1976, mẹ tôi đã đi nằm viện ở Hà Nội đã gần một năm, bố tôi chuyển công tác vào Vĩnh Linh và đưa chúng tôi vào sống cùng với bố tôi ở ngay trong cơ quan của bố tôi. Vĩnh Linh từng là Tuyến lửa của cuộc Chiến tranh Chống Mỹ cứu nước vĩ đại mà trong thời kỳ chiến tranh hai bên giữa ta và quân đội......
Mẹ tôi không dạy tôi nhiều điều nhưng những điều mà mẹ tôi dạy đều là những bài học lớn trong đời tôi mà tôi luôn khắc cốt ghi tâm. Mẹ tôi là người mẹ vĩ đại bởi mẹ tôi biết dạy tôi chỉ một điều duy nhất mà con mình có thể trở thành người....
Hơn ba tuổi, đầu tôi bắt đầu mọc tóc, một kỳ tích thật là hài hước và hiếm thấy bởi vì ngay tối hôm trước mẹ tôi vẫn xoa xoa vào cái đầu của tôi nhẵn thín không một cọng tóc nào, thậm chí không có lấy một sợi lông măng nhưng chỉ sau một hôm, khi thức dậy mẹ tôi bỗng nhìn thấy duy nhất một sợi tóc......
Những con người biết hy sinh cho nhau đã làm nên một đất nước và một dân tộc bất khuất; Một dân tộc bất khuất lại sinh ra những con người anh hùng....
Khi em gái tôi được một tuổi, mẹ tôi tham gia thanh niên xung phong của Liên chi Đoàn Trường vì mẹ tôi là Giáo viên gương mẫu nên trách nhiệm càng nặng nề. Sáng sớm, như mọi lần, sau khi cho cả hai em tôi ăn uống, mẹ tôi giao cả hai anh em tôi cho bà ngoại trông nom....
Ông ngoại tôi vốn là một thầy thuốc Đông y giỏi nhưng ông đã tự bệnh mà qua đời vì cậu ruột tôi, người con trai duy nhất của ông đã vào Nam chiến đấu theo tiếng gọi sôi sục của đất nước như hàng nghìn hàng triệu thanh niên trai tráng trên khắp mọi miền đất nước vào thời đó....
Trên Thế giới này, có lẽ ít có một Quốc gia nào không phải trải qua những cuộc chiến tranh và không có cuộc chiến tranh nào lại không mang đến cho loài người những đau thương lầm than, làng xóm điêu tàn, đất nước nghèo nàn lạc hậu... xã hội khốn cùng......
Ngay buổi tối mà tôi phải đưa Sanyoung ra Sân bay để về Hàn Quốc khẩn cấp vì bị một cơn bệnh nguy hiểm, tôi quay trở về nơi lưu trú của Sanyoung để giải quyết những công việc còn lại bởi ở đấy vẫn còn nhiều tư trang và đồ đạc của Sanyoung mà tôi cần phải dọn dẹp lại cho gọn gàng, một số cần thiết......
Người đàn ông không rơi lệ vì bất hạnh chồng chất giáng xuống đời, người đàn ông chỉ rơi lệ khi đã giành được tột đỉnh vinh quang và người đàn ông chỉ khóc cho những kẻ đã vì mình phải chiến bại: Đó là người đàn ông chân chính....