Tôi đã quyết định phải xin chuyển trường để vào học tiếp Khoa Vật lý của trường Đại học Tổng hợp Hà nội (bây giờ là Đại học Quốc gia Hà nội) nhờ sự bảo lãnh của Tiến sỹ Nguyễn Tuệ ở Khoa Toán tin của trường....
Thời gian đầu, khi tôi mới chuyển ra học tiếp tại Đại học Tổng hợp Hà nội, tôi ở tạm nhà của cậu ruột tôi....
Cho đến khi vào học Đại học Sư phạm Huế, tôi vẫn tiếp tục ghi danh vào học võ ở một lớp võ ngay trong trường mặc dù trước đó tôi từng bị các lò võ khác đuổi khỏi võ đường vì can tội ‘có năng khiếu giết người’....
Sự ‘báo mộng’ của một giấc mơ của tôi đã báo trước cho tôi sự tan vỡ của mối tình mà tôi đang ấp ủ với Nàng: Trong giấc mơ ấy tôi biết rằng tôi không thể cầu xin Phật bà tác thành cho mối duyên của hai chúng tôi....
Một chiều buồn, tôi lượn lờ dọc trên đường Lê Lợi để lân la vào các Hiệu sách hy vọng có thể tìm được một quyển sách nào đó hay hay để đọc....
Có một câu nói rất đơn sơ nhưng rất đỗi ý nghĩa với cuộc đời tôi ‘Nhà văn lúc nhỏ cũng học văn’....
Biết mình là một kẻ yếu ớt cả về thể chất lẫn sinh lực, điều đó đã khiến cho tôi không thành công trong những cuộc chinh phục phái nữ đang học cùng trường, tôi đã quyết tâm học võ để rèn luyện thể lực và nâng cao dũng khí của một thằng đàn ông và tạo một thể hình điển trai cường tráng thì may ra mới......
Vì thể lực yếu ngay từ sau khi lọt lòng bởi tôi bị sinh thiếu tháng, tôi luôn bị ốm nặng và kéo dài khi tiết trời thay đổi nhất là cứ đến độ đông về. Kháng sinh là loại thuốc duy nhất đã giúp tôi thoát khỏi tay tử thần qua bất kỳ trận ốm nào nhưng cũng vì tôi đã phải sử dụng quá nhiều kháng sinh do......
Trong cuộc đời, có lẽ không ai chưa từng phải trải qua cái đói dù chỉ một lần cũng hiểu được cơn đói hành hạ con người khốn khổ đến mức nào! Chúng tôi đã phải trải qua một ‘cơn đói trường kỳ’, phải gọi nó là ‘cơn đói trường kỳ’ bởi cơn đói ấy kéo dài trong suốt một quãng thời gian dài hàng bao......
Ai sẽ giữ gìn cho chúng ta ngọn đuốc thiêng liêng của Nền Văn minh Nhân loại tự bao nghìn năm nay: Cuộc đời này chính là cuộc chạy tiếp sức của loài người từ thế hệ này qua thế hệ khác mà trong cuộc chạy đó loài người đã trao cho nhau ngọn đuốc thiêng liêng của tinh thần bất diệt của sự sống giữa......
Có thể nói rằng những người bố mẹ nào có những đứa trẻ hiếu động như tôi cũng vừa rất tự hào và hy vọng nhưng cũng sẽ lo lắng vô cùng. Những ngày sau khi cuộc chiến tranh vừa kết thúc, ngay trên mảnh đất của Tỉnh nhà nơi mà tôi từng được sinh ra và lớn lên vẫn còn sót lại không ít tàn dư của chiến......
Thấm thoắt năm học đầu tiên trong cuộc đời tôi cũng kết thúc, đó là một ngày cuối cùng của năm học và cũng là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, tôi cùng bọn trẻ cùng lớp ùa ra cổng trường khi vừa tan buổi học cuối cùng....
Có lẽ câu chuyện bi thảm ấy đã theo suốt cả cuộc đời của những đứa trẻ chúng tôi mà không bao giờ có thể quên được....
Niềm tin của mẹ tôi đối với tôi chính là một niềm khích lệ lớn lao của tôi để tôi có đủ can đản và bản lĩnh để tiếp tục khám phá những chân trời mới luôn mở ra không ngừng trước mắt tôi......
Tôi đã vào lớp một khi tôi chưa đầy năm tuổi. Tôi nhớ rằng, ngày đầu tiên mẹ tôi đưa tôi đến trường xin nhập học, thấy tôi quá bé, không ai dám cho tôi vào lớp. Mẹ tôi phải lên tận Ban Giám hiệu gặp Hiệu trưởng để nài nỉ và xin cho bằng được nhưng Hiệu trưởng cũng cảm thấy ái ngại và dè dặt từ chối......
Trong các cuộc chiến tranh Vệ quốc Vĩ đại, bất kỳ một đất nước và dân tộc nào cũng đều có những người con anh dũng hy sinh cho Tổ quốc, cho đồng bào và cho những người thân thương ruột thịt của mình. Nhưng cũng có không ít những giọt máu oan uổng phải đổ xuống....
Hơn ba tuổi, đầu tôi bắt đầu mọc tóc, một kỳ tích thật là hài hước và hiếm thấy bởi vì ngay tối hôm trước mẹ tôi vẫn xoa xoa vào cái đầu của tôi nhẵn thín không một cọng tóc nào, thậm chí không có lấy một sợi lông măng nhưng chỉ sau một hôm, khi thức dậy mẹ tôi bỗng nhìn thấy duy nhất một sợi tóc......
Ngay buổi tối mà tôi phải đưa Sanyoung ra Sân bay để về Hàn Quốc khẩn cấp vì bị một cơn bệnh nguy hiểm, tôi quay trở về nơi lưu trú của Sanyoung để giải quyết những công việc còn lại bởi ở đấy vẫn còn nhiều tư trang và đồ đạc của Sanyoung mà tôi cần phải dọn dẹp lại cho gọn gàng, một số cần thiết......
Người biết kiềm chế cảm xúc của mình khi yêu cũng là người biết kìm nén lòng mình khi hờn giận...
Người đàn ông không rơi lệ vì bất hạnh chồng chất giáng xuống đời, người đàn ông chỉ rơi lệ khi đã giành được tột đỉnh vinh quang và người đàn ông chỉ khóc cho những kẻ đã vì mình phải chiến bại: Đó là người đàn ông chân chính....