Ngay sau khi tôi được thả khỏi trại giam của đồn Công An Gia Lâm, các Sỹ quan tuỳ tùng đi cùng bố tôi phải từ biệt bố tôi để trở về Sân bay Gia Lâm cho kịp bay vào Quảng Bình ngay hôm đó....
Năm 1987, lúc gia đình tôi đã chuyển vào Huế, một người chú họ của bố tôi từng học ở Trung Quốc gần hai mươi năm về Văn hoá và Học thuật Phương Đông đã từng ‘cắt’ cho tôi một lá số Tử vi mà trong đó nói rằng: ‘Cháu sẽ có ít nhất một lần bị tù oan vào lúc cháu 23 tuổi’;...
Cho đến khi vào học Đại học Sư phạm Huế, tôi vẫn tiếp tục ghi danh vào học võ ở một lớp võ ngay trong trường mặc dù trước đó tôi từng bị các lò võ khác đuổi khỏi võ đường vì can tội ‘có năng khiếu giết người’....
Kể từ khi thầy Nguyễn Thúc Huy không may qua đời vì ung thư gan, người mới lên thay vị Chủ nhiệm Khoa Vật lý không thích tôi một chút nào cả. Không những vậy: Ngay từ khi tôi mới vào trường tôi đã vô tình đánh động đến sự chú ý của nhiều Giáo viên của Khoa Vật lý bởi nhiều cuộc diễn thuyết của tôi......
Sự ‘báo mộng’ của một giấc mơ của tôi đã báo trước cho tôi sự tan vỡ của mối tình mà tôi đang ấp ủ với Nàng: Trong giấc mơ ấy tôi biết rằng tôi không thể cầu xin Phật bà tác thành cho mối duyên của hai chúng tôi....
Sự bi thương giống như là một cái nút thắt chặt của một dòng chảy nhưng cũng từ cái nút bị thắt là khởi đầu của một sự phình to và bùng ra một cách mãnh liệt của dòng chảy giữa một khoảng rộng bao la... Cuộc đời này cũng như là một cây cầu dài với những nhịp nối nhịp mà khi đã đặt chân đến bờ bên......
Lại nói, sau khi vào năm thứ nhất Đại học Sư phạm Huế, được sự bảo lãnh của Đại sứ Đặc mệnh Toàn quyền Pháp, tôi bắt đầu tập trung học tiếng Pháp để chuẩn bị cho việc du học Pháp của tôi....
Vào một buổi sáng, khi tôi đang đi từ dưới cầu thang của Giảng đường để lên lớp học thì vừa hay cũng gặp một người nước ngoài từ trên đi xuống....
Thuở sinh viên với bất kỳ ai đã từng trải qua cũng đều phải tự thừa nhận rằng đó là thời kỳ sôi nổi nhất của cuộc đời mình, ở đó không chỉ có những ước mơ và hoài bão được dang rộng cánh mà ngay cả những khẩu khí hàng ngày cũng rất hào hứng và quyết liệt... Giảng đường Đại học chính là nơi để mình......
Đối với rất nhiều thế hệ trẻ mới lớn, cánh cửa trường đại học là khát khao cháy bỏng. Riêng tôi, nó chỉ là một sự hờ hững bởi vì tôi không thể tìm thêm được một điều gì mới mẻ ở tất cả các trường đại học trên đất Việt nam này: Những gì tôi muốn biết và những gì tôi muốn hiểu thì tự tôi cũng đã tìm......
Học hết lớp bảy ở Đông hà, gia đình tôi lại chuyển về Quảng Bình, nơi mà tôi đã từng cắp sách đến trường những ngày đầu tiên. Sau gần sáu năm sống ở Đông hà, tôi cũng đã quen rất nhiều bạn bè, đến lúc chia tay cũng nhiều quyến luyến và ngậm ngùi. Cho dù tôi đã phải trải qua những năm tháng tằng bị......
Để trở thành người giỏi hơn người thì không ai là thầy dạy mình ngoài chính bản thân mình...
Đất nước vừa yên được tiếng súng ở miền Nam được bốn năm thì phía Tây Nam lại bắt đầu đổ máu, những người lính lại tiếp tục quay trở lại chiến trường. Cùng với những người lính năm xưa lại có thêm nhiều người lính trẻ, các anh lại hăm hở lên đường......
Bài học quan trọng và quí giá đối nhất đối với cuộc đời tôi chính là tình yêu thương của người thầy đối với học trò và nhân cách đời thường giản dị mà gần gũi học trò của người thầy chứ không phải là những kiến thức trên sách vở mà thầy đã dạy tôi vì những điều đó cho dù không có thầy dạy tôi thì......
Câu nói cửa miệng ‘con không cha thì ăn cơm với cá, con không mẹ thì ngậm lá đứng đường’ quả là nghiệm đúng với cả ba anh em chúng tôi khi chúng tôi sống cùng với bố trong khi mẹ tôi phải đi nằm viện ở xa. Lúc ấy tôi đã học lớp 2 và mẹ tôi cũng đã đi nằm viện được hơn một năm và đã gần Tết vì nhớ......
Thấm thoắt năm học đầu tiên trong cuộc đời tôi cũng kết thúc, đó là một ngày cuối cùng của năm học và cũng là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ hè, tôi cùng bọn trẻ cùng lớp ùa ra cổng trường khi vừa tan buổi học cuối cùng....
Mẹ tôi cũng bình thường như bao nhiêu người mẹ khác nhưng mẹ tôi cũng là một người mẹ vĩ đại bởi mẹ tôi là một người có một tấm lòng bao dung và vị tha luôn thương yêu những đứa con hết mực, sẵn sàng tha thứ cho những sai lầm mà con mình vô tình vi phạm và có thể tự nhận thức được để tự sửa chữa......
Tôi đã vào lớp một khi tôi chưa đầy năm tuổi. Tôi nhớ rằng, ngày đầu tiên mẹ tôi đưa tôi đến trường xin nhập học, thấy tôi quá bé, không ai dám cho tôi vào lớp. Mẹ tôi phải lên tận Ban Giám hiệu gặp Hiệu trưởng để nài nỉ và xin cho bằng được nhưng Hiệu trưởng cũng cảm thấy ái ngại và dè dặt từ chối......
Hơn ba tuổi, đầu tôi bắt đầu mọc tóc, một kỳ tích thật là hài hước và hiếm thấy bởi vì ngay tối hôm trước mẹ tôi vẫn xoa xoa vào cái đầu của tôi nhẵn thín không một cọng tóc nào, thậm chí không có lấy một sợi lông măng nhưng chỉ sau một hôm, khi thức dậy mẹ tôi bỗng nhìn thấy duy nhất một sợi tóc......
Ngay buổi tối mà tôi phải đưa Sanyoung ra Sân bay để về Hàn Quốc khẩn cấp vì bị một cơn bệnh nguy hiểm, tôi quay trở về nơi lưu trú của Sanyoung để giải quyết những công việc còn lại bởi ở đấy vẫn còn nhiều tư trang và đồ đạc của Sanyoung mà tôi cần phải dọn dẹp lại cho gọn gàng, một số cần thiết......