Trong cuộc đời không ai không có những ký ức của mình trong quá khứ và hiện tại bởi nó đánh dấu những thăng trầm, buồn tủi và vinh quanh của đời mình trong chặng đường đời đã qua:...
Ngay buổi tối mà tôi phải đưa Sanyoung ra Sân bay để về Hàn Quốc khẩn cấp vì bị một cơn bệnh nguy hiểm, tôi quay trở về nơi lưu trú của Sanyoung để giải quyết những công việc còn lại bởi ở đấy vẫn còn nhiều tư trang và đồ đạc của Sanyoung mà tôi cần phải dọn dẹp lại cho gọn gàng, một số cần thiết......
Người biết kiềm chế cảm xúc của mình khi yêu cũng là người biết kìm nén lòng mình khi hờn giận...
Người đàn ông không rơi lệ vì bất hạnh chồng chất giáng xuống đời, người đàn ông chỉ rơi lệ khi đã giành được tột đỉnh vinh quang và người đàn ông chỉ khóc cho những kẻ đã vì mình phải chiến bại: Đó là người đàn ông chân chính....
Bố của Sanyoung báo với tôi rằng Sanyoung sẽ sang Việt nam thăm tôi trong chuyến bay tối nay, tôi khấp khởi tràn đầy vui sướng chuẩn bị để ra Sân bay Nội Bài đón Sanyoung....
Tháng 10 năm 2004, tôi được mời làm Thư ký Khoa học của Đại Hội đồng Chủ toạ Hội nghị Vật lý Châu Á – Thái Bình Dương do Giáo sư Viện sỹ Nguyễn Văn Hiệu tổ chức tại Khách sạn Horizon – Hà Nội và Bảo tàng Hồ Chí Minh....
Trở về nước tôi đã tự liên hệ để xin vào làm việc tại Viện Kỹ thuật Quân sự II mặc dù cũng có một vài vị Lãnh đạo cỡ bự của Bộ Nội Vụ và bây giờ là Bộ Công An khẩn khoản mời tôi tiếp tục trở lại làm việc cùng với họ nhưng tôi không còn hứng khởi lắm bởi tôi nghĩ rằng Bộ Quốc Phòng mới là ước mơ và......
Ngay sau khi tôi được thả khỏi trại giam của đồn Công An Gia Lâm, các Sỹ quan tuỳ tùng đi cùng bố tôi phải từ biệt bố tôi để trở về Sân bay Gia Lâm cho kịp bay vào Quảng Bình ngay hôm đó....
Năm 1987, lúc gia đình tôi đã chuyển vào Huế, một người chú họ của bố tôi từng học ở Trung Quốc gần hai mươi năm về Văn hoá và Học thuật Phương Đông đã từng ‘cắt’ cho tôi một lá số Tử vi mà trong đó nói rằng: ‘Cháu sẽ có ít nhất một lần bị tù oan vào lúc cháu 23 tuổi’;...
Cho đến khi vào học Đại học Sư phạm Huế, tôi vẫn tiếp tục ghi danh vào học võ ở một lớp võ ngay trong trường mặc dù trước đó tôi từng bị các lò võ khác đuổi khỏi võ đường vì can tội ‘có năng khiếu giết người’....
Hai năm học Đại học đầu tiên của tôi tại một trường Đại học đầu tiên của tôi là ở Đại học Sư phạm Huế vậy là cũng chóng vánh kết thúc và cuối năm thứ hai, Chủ nhiệm Khoa Vật lý đã gọi tôi lên Văn phòng Khoa và đưa tôi quyết định buộc tôi thôi học vì hạnh kiểm kém và kết quả kém trong học tập. Hơn......
Sự ‘báo mộng’ của một giấc mơ của tôi đã báo trước cho tôi sự tan vỡ của mối tình mà tôi đang ấp ủ với Nàng: Trong giấc mơ ấy tôi biết rằng tôi không thể cầu xin Phật bà tác thành cho mối duyên của hai chúng tôi....
Hạnh phúc như muốn trải dài cuộc đời của tôi khi được sống bên cạnh nàng mặc dù đó chỉ là những khoảnh khắc ngắn ngủi gặp nhau với những câu nói yêu thương hoặc chỉ là những lời vô nghĩa nhưng trong lòng tôi lúc nào cũng chứa đầy hình bóng thân thương của nàng....
Lại nói, sau khi vào năm thứ nhất Đại học Sư phạm Huế, được sự bảo lãnh của Đại sứ Đặc mệnh Toàn quyền Pháp, tôi bắt đầu tập trung học tiếng Pháp để chuẩn bị cho việc du học Pháp của tôi....
Thuở sinh viên với bất kỳ ai đã từng trải qua cũng đều phải tự thừa nhận rằng đó là thời kỳ sôi nổi nhất của cuộc đời mình, ở đó không chỉ có những ước mơ và hoài bão được dang rộng cánh mà ngay cả những khẩu khí hàng ngày cũng rất hào hứng và quyết liệt... Giảng đường Đại học chính là nơi để mình......
Đối với rất nhiều thế hệ trẻ mới lớn, cánh cửa trường đại học là khát khao cháy bỏng. Riêng tôi, nó chỉ là một sự hờ hững bởi vì tôi không thể tìm thêm được một điều gì mới mẻ ở tất cả các trường đại học trên đất Việt nam này: Những gì tôi muốn biết và những gì tôi muốn hiểu thì tự tôi cũng đã tìm......
Đó là em gái út của tôi, nó sinh vào cuối tháng mười một năm 1981 nên tôi thường gọi đùa nó là đời 81 chót chét. Kể từ khi đời 81 của tôi ra đời, ngôi vị em út của cô em gái thứ hai của tôi là đời 74 đã bị tiếm ngôi bởi đời 81....
Câu nói cửa miệng ‘con không cha thì ăn cơm với cá, con không mẹ thì ngậm lá đứng đường’ quả là nghiệm đúng với cả ba anh em chúng tôi khi chúng tôi sống cùng với bố trong khi mẹ tôi phải đi nằm viện ở xa. Lúc ấy tôi đã học lớp 2 và mẹ tôi cũng đã đi nằm viện được hơn một năm và đã gần Tết vì nhớ......
Năm 1976, mẹ tôi đã đi nằm viện ở Hà Nội đã gần một năm, bố tôi chuyển công tác vào Vĩnh Linh và đưa chúng tôi vào sống cùng với bố tôi ở ngay trong cơ quan của bố tôi. Vĩnh Linh từng là Tuyến lửa của cuộc Chiến tranh Chống Mỹ cứu nước vĩ đại mà trong thời kỳ chiến tranh hai bên giữa ta và quân đội......
Có lẽ câu chuyện bi thảm ấy đã theo suốt cả cuộc đời của những đứa trẻ chúng tôi mà không bao giờ có thể quên được....