Giáng phàm - Công ty TNHH Tam Hùng

Giáng phàm

Chủ nhật - 13/01/2013 16:36
Nói rồi Phật bà dắt tay Thiên Cơ đến cổng Thượng giới, từ trên chín tầng mây Thiên Cơ nhìn rõ ngôi nhà mà mình sẽ được sinh hạ ở Trần gian. Cảm giác chia ly đến gần khiến Thiên Cơ bùi ngùi và nghẹn ngào nhưng vẫn phải chấp nhận vì một sứ mệnh... Phật bà vung cành liễu, Thiên cơ hoá dần thành một vầng quang chiếu xuống Trần gian trực chỉ thân mẫu sẽ sinh hạ Thiên Cơ sau này ở Trần gian.


          Từ đó Thiên Cơ đã chính thức giáng phàm để lại trong lòng Phật bà một nỗi nhớ thương khôn cùng. Ngày ngày từ Am Tịnh Cô, Phật bà vẫn vén mây nhìn xuống Trần gian để dõi theo hình bóng của Thiên Cơ thương yêu  của mình đang lầm lũi trong kiếp sống trần ai.

Tôi đã được sinh ra từ thể xác phàm trần mà mẹ tôi đã tạo ra cho tôi và với Linh hồn của Thiên Cơ, khi được đầu thai vào kiếp sau, không mấy ai nhớ được những tiền kiếp của mình, đó là lẽ thường. Bởi nếu ai cũng nhớ được những tiền kiếp của mình thì nó sẽ là điều khó khăn cho bản thân trong cuộc sống hiện tại.

Xã hội luôn luôn thay đổi từng ngày và trở nên rất xa lạ với cuộc sống mà chúng ta từng sống ở kiếp trước. Chúng ta chỉ có nhận thức của cuộc sống hiện tại mà thôi.

Ngày tôi ra đời, nguyên do mẹ tôi bị động thai nên tôi bị sinh thiếu tháng và trở thành đứa trẻ khó nuôi, theo tục lệ cũ tôi phải được bán cho Chùa thì mới có thể nuôi được. Ngày tôi được làm lễ bán vào Chùa, Phật tổ đích thân hạ trần thụ lễ nhận tôi là con bảo hộ của Người.

Phật bà cũng ở bên cạnh Người để đón nhận nghi lễ và để ngắm nhìn tôi cho vơi bớt nỗi nhớ thương đang ngày thêm trĩu nặng trong lòng Phật bà và cũng bớt chút lo lắng trong lòng.

Một trăm năm của Trần ai chỉ ngót một năm của Thiên giới nhưng Phật bà đã tự tay chăm bẳm tôi những ngày ở Phật giới nên trong nếp nghĩ của Phật bà thì tôi vẫn là Thiên cơ của Phật bà ở trên Phật giới. Phật bà những mong hết kiếp này thì tôi sẽ lại quay trở về quấn quít bên chân Phật bà như ngày nào tôi vẫn còn ở trên Phật giới...!!!

Còn tôi, lúc ấy chỉ là một hài nhi bé tý xíu không đầy cân, chưa đủ tri giác để nhận biết bên mình có ai và những gì đang xảy ra xung quanh mình, ngay cả tiếng khóc cũng không cất nổi.

Nhưng trong tiềm thức sâu xa, tôi vẫn cảm nhận được bàn tay ấm áp của Phật bà đang vỗ về dỗ dành tôi mỗi khi tôi cảm thấy mình bất an.

Phật bà mỉm cười mỗi khi tôi khẽ động đậy một cách yếu ớt giữa mấy lần tã lót và được bọc cẩn thận trong một đống chăn bông dày cộm.

Mọi người xung quanh tôi thì luôn lo sợ rằng tôi có thể yểu mệnh bất cứ lúc nào nhưng riêng Phật bà thì vẫn vững tin rằng sức sống của tôi mãnh liệt lắm: Tôi sẽ sống cho tới lúc mãn kiếp này để trở về bên cạnh Phật bà.

Thời gian lại thoi đưa én liệng, tôi cũng đã dần lớn khôn và bắt đầu đi học. Phật bà vẫn ngày ngày dõi theo những trò nghịch ngợm của tôi và ra tay ngăn chặn kịp thời những trò nguy hiểm nên đã giúp tôi bao lần thoát khỏi đại nạn lớn.

Mặc dầu vậy, ở Trần gian tôi vẫn là một người trần mắt thịt, tôi vẫn không hề hay biết rằng Phật bà đã phải thế độ cho tôi không biết bao nhiêu lần để tôi mới có thể tai qua nạn khỏi. Cuộc sống của tôi thực sự là của một kẻ phàm trần không hơn không kém.

Thế rồi tôi đã được phát giác điều này nhưng cho đến nay tôi vẫn nửa tin nửa ngờ không rõ hư thực ra sao:

Khi tôi lên lớp hai, gia đình tôi chuyển vào Thị xã Đông Hà, là một Thị xã nhỏ hẹp nhưng cũng là nơi có khá nhiều Chùa chiền.

Kể từ lúc tôi được sinh ra, mặc dù được bán cho Chùa, người thầy làm lễ đã cho tôi một chiếc vòng hộ thân bằng bạc đeo vào cổ chân nhưng khi đưa tôi vào trường mà mẹ tôi đang dạy học vì sợ bị Nhà trường phê bình là mê tín dị đoan nên mẹ tôi đã phải tháo bỏ chiếc vòng đó khỏi chân tôi rồi lâu dần không ai còn hay biết tới chiếc vòng đó và cũng không ai còn để tâm đến việc tôi đã từng được gả bán cho Chùa... vâỵ nên việc đi lễ Chùa của tôi không được quan tâm kể từ sau khi làm xong lễ gả bán tôi cho Chùa.

Tình cờ một hôm, một đứa bạn học cùng lớp với tôi rủ tôi vào Chùa làm lễ nhân ngày Phật đản, tôi trốn mẹ đi cùng bạn:

Khi vào Chùa tôi cứ đứng nhìn mọi người làm lễ quì lạy và bất giác nhìn thấy bức tượng của Phật bà trên Bàn thờ của Phật bà thì tôi cứ trân trân ngắm nhìn pho tượng Phật bà bởi trong tâm khảm của tôi dập dờn một cảm giác rất quen thuộc khiến tôi cảm thấy khó lý giải.

Thấy vậy, đứa bạn của tôi hoảng hốt la to:

‘Mày đừng nhìn Phật bà chằm chằm như thế mà Phật bà quở phạt mày đấy, hãy vái lạy Phật bà xin Phật bà tha tội đi!’;

Tôi cãi lại:

‘Tớ chỉ nhìn thôi thì phạm tội gì chứ, vả lại tớ thấy bà quen quá!’;

Cùng lúc đó, có một Nhà sư đi ra và đứng nhìn tôi chốc lát rồi bảo tôi:

‘Trông Thí chủ rất có duyên với Phật đó, hay là Thí chủ đã ngộ duyên với Phật tự kiếp trước rồi!?’.

Tôi chợt cười rất ngây ngô và thưa:

‘Bạch Thầy, con có bao giờ đi Chùa đâu mà Thầy nói rằng con có duyên với Phật?’;

Nhà sư liền nói:

‘Duyên với Phật không cốt phải đi Chùa mà cốt ở trong tâm và trong tiền kiếp. Thí chủ ắt đã có kiếp trước từng qui y cửa Phật!?’;

Tôi ngạc nhiên hỏi lại:

‘Con người cũng có nhiều kiếp ư, bạch thầy?’;

Nhà sư liền giảng giải cho tôi bốn mươi chín kiếp luân hồi của vạn vật và lấy ra một cuốn kinh gốc bằng tiếng Phạn và nói rằng:

‘Đây là cuốn kinh linh nghiệm nhất của Phật Giáo, nếu có thời gian Thí chủ hãy đọc để tự giác ngộ về bản thân và qui y chính đạo.

Bần tăng cũng đã được báo mộng rằng có một con chim trắng từ phương bắc lạc vào nam và ghé qua nơi này, Bần tăng đồ rằng đó là Thí chủ’;

Tôi kinh ngạc và lo lắng cũng như khó tin vào tai mình:

‘Con là chim lạc từ phương bắc vào đây ư, bạch Thầy, nhưng con có ý nghĩa gì với cửa Phật đâu?’;

Nhà sư từ tốn đáp:

‘Rồi Thí chủ sẽ tự giác ngộ được điều đó...’

Sau cuộc tiếp kiến với Nhà sư, tôi trở về nhà rồi đi ngủ và không muốn nhớ đến những gì đã xảy ra bởi vì những gì mà tôi nghe thấy giống như là những chuyện cổ tích không thể có trong đời thực của mình.

Thế rồi giấc ngủ ùa đến với tôi và mang theo một giấc mơ lạ lùng:

Tôi thấy mình đang đi lạc trong một khu rừng, tôi loay hoay tìm đường để trở về trong nỗi sợ khôn cùng khiến tôi đang sắp sửa bật khóc. Tôi đang sắp sửa gào to để cầu cứu ai đó thì bỗng nhìn thấy một người mặc xiêm y màu trắng bay là là trước mặt tôi:

Người mặc xiêm y màu trắng đó giống như là Phật bà Quan âm Bồ tát mà tôi đã đứng ngắm nhìn lúc tối ở trong Chùa.

Tự trong tâm trí của tôi cảm thấy đó là một bóng dáng rất quen thuộc nên tôi đã chạy theo cái bóng trắng đó và lên đến một đỉnh núi cao và rồi bóng trắng đó cũng hạ thấp xuống và quay mặt lại nhìn tôi, gương mặt của người đàn bà mặc xiêm y trắng ẩn hiện lúc mờ lúc tỏ giữa hai dải khăn che trên đầu và các tua áo trên cổ áo làm cho tôi không nhìn rõ nhưng cũng loáng thoáng như dáng Phật bà Quan âm.

Tôi cố đến thật gần hơn nữa nhưng lạ thay không thể đến gần hơn được, người đó chính là Phật bà gọi nhỏ một tiếng nhưng nghe rất rõ:

‘Thiên Cơ!’;

Tôi dớn dác nhìn quanh vì nghĩ rằng người đó đang gọi ai đó cũng đang ở quanh đâu đó. Thấy vậy, Phật bà lại gọi:

‘Thiên Cơ!’

Và Phật bà lấy tay vẫy tôi.

Lần này thì tôi biết Phật bà đang gọi mình và tôi quay lại nhìn Phật bà, Phật bà liền giải thích:

‘Con chính là Thiên Cơ của ta đó’;

Tôi thất kinh hỏi lại:

‘Con là con của người hay sao?’;

Phật bà đáp lại:

‘Phải rồi, con chính là trẻ nuôi của ta ở trên Phật giới trước ngày con xuống Hạ giới để chào đời’;

Nói rồi, Phật bà liền lấy Kính Thông thiên cho tôi xem những ngày tôi được sống trên Phật giới với thân hình của Thiên Cơ, một hài nhi mập mạp kháu khỉnh luôn luôn quấn quít bên chân Phật bà.

Phật bà nói rằng:

‘Hài nhi đang ở bên cạnh ta chính là con ngày trước đó!’;

Tôi hỏi lại:

‘Nếu vậy thì sao, thưa bà?’;

Phật bà liền giáo huấn:

‘Con không được gọi ta là bà mà hãy gọi ta là mẹ’;

Tôi vùng vằng hỏi lại :

‘Nếu đúng là vậy, giờ đây mẹ định xuống bắt con phải hàng ngày đi lễ Chùa hay sao?’;

Phật bà đáp lại:

‘Không phải vậy, con là con của ta chẳng lẽ ta lại bắt con phải đi Chùa để ngày ngày ta nhận lễ của con hay sao!?’;

Tôi hỏi lại:

‘Vậy thì hôm nay mẹ xuống đây làm gì? Con đang có mẹ đẻ của con ở Trần gian rồi cơ mà!’;

Phật bà nói:

‘Vì thương nhớ con nên ta lại xuống để thăm con và vì con hẵng còn nhiều dại khờ nên ta muốn phải dạy bảo thêm cho con nhiều điều’;

Tôi hỏi lại :

‘Mẹ định dạy cho con bằng các luân lý của Đạo Phật sao? Nếu vậy thì con không thể ngộ được đâu!?’;

Phật bà khẳng khái trả lời:

‘Con sẽ ngộ được Phật pháp và ta muốn con phải ngộ được những Giáo lý cơ bản của Phật pháp để con theo đúng chính đạo, không bị cám dỗ bởi những hư danh tầm thường mà phải biết sống cho những mục đích cao cả và thế tục cho người trần gian’;

Tôi dỗi hờn đáp lại:

‘Con không hiểu đâu, thưa mẹ’;

Phật bà vẫn tiếp tục giảng giải, cứ thế giấc mơ kéo dài như một quãng đời đang diễn ra thực thụ trước mắt của tôi. Để rồi sau khi thức dậy dư âm của nó vẫn vương vấn trong đầu tôi nhiều Giáo lý mà Phật bà đã răn dạy tôi.

Lại nói đến Phật giới, sau khi từ Hạ giới trở về, Phật bà liền nội nhập Phật Điện. Từ trên ngai cao, Phật Tổ hỏi vọng xuống:

‘Phật bà đã gặp nghĩa tử của mình rồi sao’;

Phật bà thưa:

‘Dạ, Đệ tử đã giáo phổ thêm cho Thiên cơ nhiều Giáo lý của Phật pháp để hắn vững lòng theo chính đạo’;

Phật tổ gật gù và hỏi tiếp:

‘Từ ngày nghĩa tử của Phật bà hạ giới, Phật bà có biết những gì đã xảy ra với gia tộc thân mẫu của hắn hay không?’;

Phật bà đáp lễ:

‘Dạ, Đệ tử biết rất nhiều đau buồn đã xảy đến với gia tộc của Thiên cơ:

Khi hắn được đầy tháng thì ông ngoại của hắn đã một lần bế hắn và trông thấy ánh mắt của hắn thì đã phát giác hắn không phải là người phàm trần mà biết rằng hắn là tiên linh giáng trần bởi ngoại của hắn là một học sỹ danh tiếng nhất vùng và cũng là hậu thế của một Dòng họ danh thế nhiều đời của Mạc Gia Chí Tôn’;

Phật tổ vội ngắt lời:

‘Tại sao ông ngoại hắn lại phát giác được điều đó?’;

Phật bà thành thật thưa:

‘Là vì trước khi hắn về Hạ giới, Đệ tử đã cho hắn mang theo đôi mắt của thỏ ngọc để hàng đêm hắn có thể nhìn thấy Đệ tử vì Đệ tử sợ rằng khi về Hạ giới phải sống xa cách Đệ tử khiến hắn sẽ buồn bã và lo sợ mà quấy khóc đêm ngày không để cho ai yên được.

Nhờ có đôi mắt thỏ ngọc mà hắn luôn thấy như được ở bên cạnh Đệ tử khiến hắn luôn cảm thấy yên lòng.

Nhưng cũng vì đôi mắt thỏ ngọc mà ngoại của hắn phát giác đôi mắt của hắn không phải là của người trần tục khiến cho ngoại của hắn vừa mừng và cũng vừa lo sợ vì ngoại của hắn biết rằng luật nhân quả rất công bằng nếu Trời Phật đã ban hắn cho ngoại của hắn thì ngoại của hắn cũng sẽ phải mất đi một thứ gì đó quí giá.

Rốt cuộc ngoại của hắn cũng đã đoán được rằng có thể cậu ruột của hắn phải được đánh đổi cho hắn:

Học chưa hết năm thứ hai Đại học, cậu của hắn đã xung phong ra chiến trường khiến cho ngoại của hắn nghiệm đúng luật nhân quả và trở nên buồn chán mà tự bệnh để thế mạng cho con trai của mình tức là cậu của hắn’;

Phật tổ thở dài và nói:

‘Âu cũng là trời định, kể từ khi hắn giáng phàm, hắn đã mang theo trên mình 7 chữ Tuyệt vì hắn từng có 11 tiền kiếp và cả kiếp này là 12 kiếp: Mỗi kiếp của hắn đều có một ngôi sao chiếu mạng nên đến kiếp này hắn có cả thảy là 12 Tinh vân chiếu mạng và trong 12 Tinh vân thì có 7 Tinh vân được gọi là Thất tuyệt Tinh, 5 Tinh vân còn lại gọi là Ngũ hành Tinh vân.

Thất tuyệt tinh là do 7 Kiếp trước của hắn tạo thành: Phàm là ai có thể tái kiếp đầu thai vào kiếp sau liên tục 7 kiếp làm người đã là đắc đạo vô song và đến kiếp cuối cùng là kiếp thứ 7 sẽ không còn phải đầu thai nữa vì đã trở thành Tiên linh bất tử nhưng hắn vẫn lưu luyến với phàm trần  vì lỡ hẹn nhiều kiếp với một người nên hắn vẫn muốn tái kiếp xuống Trần gian để tìm người mà hắn đã từng hẹn ước.

Bởi vậy, Thất tuyệt tinh do 7 kiếp trước của hắn là những Tinh vân đắc chiếu tạo nên những uy lực tột cùng cho số mệnh của hắn và vì lẽ đó hắn mang trên mình 7 chữ Tuyệt.

Chữ Tuyệt cũng có nghĩa là tuyệt vời, tột đỉnh nhưng cũng vừa là tuyệt tận, tận cùng... bởi vì lẽ ra số kiếp của hắn đến kiếp thứ 7 là đã tuyệt (đã hết rồi) nhưng hắn vẫn nấn ná sang đến kiếp thứ 12 nên hắn phải chịu 7 chữ Tuyệt như rày:

Chữ Tuyệt đầu tiên đó là hắn có đôi mắt thỏ ngọc chính là Thiên lý nhãn có thể giúp hắn nhìn xuyên mấy tầng Vũ trụ để sau này hắn trở thành học giả uyên bác nhất nhì cõi phàm trần. Ấy cũng là chữ Tuyệt;

Chữ Tuyệt thứ hai là hắn đã khiến ngoại hắn phải qua đời vì tự bệnh để chấp nhận đánh đổi cho hắn và tính mạng của cậu ruột của hắn. Âu cũng là chữ Tuyệt.

Chữ tuyệt thứ ba là Thiên cơ bất khả lộ nhưng hắn luôn là kẻ biết trước nhiều thiên cơ để sau này giúp hắn mưu đồ nghiệp lớn, vậy nên hắn mới được đặt tên ở Cõi Phật là Thiên cơ. Ấy cũng là chữ Tuyệt’;

Phật bà mỉm cười hàm ý biết ơn:

‘Vẫn còn nhiều chữ Tuyệt về hắn để còn bàn đến sau này, phải vậy không, bẩm Phật tổ?’;

Phật tổ gật đầu và lại nói tiếp:

‘Ta vốn biết được điều này nên cũng đã thế độ cho cậu hắn tai qua nạn khỏi, mặc dù cậu hắn vào Chiến trường nhưng vẫn không tham gia chiến đấu bởi đó là những năm cuối cùng của cuộc chiến nên rất ác liệt: Cậu hắn được chuyển sang đoàn làm phim Quân đội...’;

Phật bà vội xin ngắt lời Phật Tổ:

‘Theo Đệ tử được biết:

Sau khi cậu hắn viết huyết tâm thư xin vào Chiến trường miền Nam thì cậu hắn được tuyển vào Không quân nhưng sau khi vào trường Huấn luyện được bồi dưỡng với chế độ hơn hẳn chế độ ăn uống kham khổ của Sinh viên hàng ngày nên cậu hắn tăng cân lên rất nhanh.

Đó là điều tối kỵ của những người Không quân bởi nếu tăng cân nhanh thì cũng sẽ giảm cân nhanh, có nghĩa là sức khỏe không ổn định nên sau đó cậu hắn được chuyển sang một đơn vị Tăng Thiết giáp.

Khi vào Tăng Thiết giáp thì cậu hắn lại được chọn vào một Đơn vị đóng phim chiến đấu. Được một thời gian thì cậu hắn cảm thấy chán nên lại viết huyết tâm thư tiếp tục xin ra mặt trận’;

Phật Tổ liền tiếp lời:

‘Chưa đầy một năm mà ông ngoại của hắn đã liên tiếp nhận được ba bức thư của hắn thông báo ba lần thay đổi kế hoạch của cậu hắn nên ngoại của hắn đã cho rằng cậu hắn có tới ba lần lỡ:

Lần thứ nhất là bỏ lỡ đại học;

Lần thứ hai là bỏ lỡ Không quân;

Lần thứ ba lại bỏ lỡ đóng phim

Ngoại hắn cho rằng, một con người mà chỉ trong vòng một thời gian rất ngắn đã bỏ lỡ ba lần liên tiếp kế hoạch của cuộc đời mình thì khó mà hy vọng được cho cậu hắn nên nghĩ chắc rằng lần này vào Chiến trường thì cậu hắn sẽ không quay trở về được’;

Phật bà liền nói:

‘Nhưng theo Đệ tử được biết rằng cậu hắn vẫn đã trở về!’;

Phật Tổ liền giải thích:

‘Bởi ta cũng cám cảnh cho cậu hắn và ông ngoại hắn nên cũng đã phải tìm cách thế độ cho cậu hắn thoát chết trở về:

Khi cậu hắn cùng một đơn vị Tăng Thiết giáp tiến vào Chiến trường Quảng Trị thì Quảng Trị cũng vừa mới trải qua một cuộc chiến rất ác liệt vào năm 1972. Rất nhiều đơn vị bộ đội đã bị hy sinh gần hết.

Xe tăng mà đơn vị của cậu hắn mang vào lập tức được điều động bổ sung cho những đơn vị khác nhưng cậu hắn thì được lệnh quay trở ra lại miền Bắc để nhận xe mới.

Sau khi cậu hắn ra được đến miền Bắc để nhận được xe mới và quay trở vào đến miền Nam thì miền Nam cũng đã được giải phóng vậy là cậu hắn cũng chỉ đưa xe tăng vào để mừng ngày giải phóng miền Nam thôi’;

Phật bà tỏ vẻ biết ơn Phật Tổ vô cùng và rằng:

‘Cậu hắn đã được trở về đoàn tụ với gia đình đó là phúc lớn mà Phật Tổ đã ban cho hắn và cậu của hắn’;

Phật Tổ buồn rầu mà đáp lại:

‘Nhưng cậu hắn vẫn phải chấp nhận tuyệt tự về sau bởi cậu hắn là con trai duy nhất của ngoại hắn và sau này cậu hắn không có người nối dõi. Âu cũng là chữ Tuyệt và đó là chữ Tuyệt thứ 4 của hắn gây ra cho người cậu của hắn vậy’;

Phật bà lại hỏi tiếp:

‘Đệ tử có một điều bấy lâu vẫn ngần ngại chưa dám nhắc đến’;

Phật tổ ngắt lời:

‘Ngày hắn hạ giới đó phỏng?’;

Phật bà gật đầu:

‘Dạ phải, Đệ tử không hiểu được vì sao Phật tử buộc hắn phải hạ giới đúng ngày mồng 1?

Dưới Dương thế người ta vẫn có câu rằng Trai sinh mồng 1, gái sinh đêm rằm để nói đến những kẻ thường gặp nghịch cảnh trong cuộc đời.

Phật tổ muốn hắn hạ giới để mưu đồ nghiệp lớn thế độ cho muôn dân thì sao không chọn cho hắn một ngày tốt hơn để hạ giới để may ra hắn mới có thể làm nổi cơ nghiệp?’;

Phật tổ giảng giải:

‘Điều trước tiên vì hắn vốn là một hài nhi yểu mệnh ngay từ lúc còn trong bụng mẹ hắn mà Phật bà đã đón được Vong hồn của hắn để dưỡng dạy trong thời gian Phật bà lưu hắn lại ở Phật giới nên hắn không thể lưu lại lâu hơn vì thân mẫu của hắn phải hạ sinh trước kỳ, không thể nán lại hơn nữa, nếu không hắn sẽ không có cơ hội tái sinh lại đúng kiếp này của hắn.

Điều thứ nữa là Phật bà nói chỉ mới đúng một phần: Câu mà Phật bà nói đến chỉ đúng với những kẻ phàm trần, phàm những ai mà trai sinh mồng một hay gái sinh đêm rằm đều phải lận đận truân chuyên suốt cả cuộc đời nhưng riêng hắn thì không phải vậy vì hắn là Tiên linh giáng phàm và mang theo mười hai Tinh vân của mười một tiền kiếp và kiếp này xuống Trần gian.

Vì lẽ vậy, Tinh quang của hắn sẽ chiếu rọi khắp Nhân gian giữa cái đêm mồng 1 tối mịt mùng. Nếu là ngày mà khắp nơi đều được rọi sáng thì thử hỏi Tinh quang của hắn có chói ngời khắp chốn Trần gian được hay không? Ấy mới là chữTuyệt thứ 5 của hắn.

Hơn thế nữa, những kẻ sinh được giờ, được ngày mà làm nên nghiệp lớn cũng chỉ là những kẻ tầm thường bởi đó là những kẻ chỉ được gọi là Thời thế sinh Anh hùng.

Riêng hắn sinh lỗi giờ và lỗi ngày nhưng vẫn làm nên cơ đồ mới xứng đáng được gọi là Anh hùng tạo thời thế. Chẳng phải rằng ấy cũng mới là chữ Tuyệt ư?’;

Phật Tổ dừng lại giây lát rồi lại tiếp lời:

‘Phàm những kẻ có tài thường hay ngạo mạn, chủ quan và hay coi thường kẻ khác. Nếu không bắt hắn phải nhận chữ Nhẫn vào trong tâm can của hắn thì hắn sẽ dễ phạm lắm sai lầm:

Ta bắt hắn phải hạ giới đúng ngày mồng một để tiền vận của hắn phải chịu nhiều khổ hạnh, đấy là lúc hắn cần phải biết nhẫn nhịn chịu đựng và phải biết tu rèn bản thân mình để có thể trở thành một kẻ chính trực quả cảm.

Hơn nữa, nếu hắn sớm thành đạt ở tiền vận khi mà tuổi của hắn còn quá trẻ sẽ khiến cho nhiều kẻ ghanh tị không phục, dễ bị lòng người phản trắc. Chẳng phải như vậy thì cơ đồ của hắn sẽ ít được người phò tá, thử hỏi hắn làm sao mưu sự được nghiệp lớn?

Vì lẽ vậy, ta muốn hắn phải thành đạt ở hậu vận khi mà tuổi của hắn đã thật sự trưởng thành, dễ được nhiều người tán phục. Khi đó, chẳng phải hắn sẽ làm được việc lớn đó sao?’;

Phật bà chân thành cảm động sâu sắc trước sự sắp đặt số phận cho Thiên cơ nghĩa tử của Phật bà.

Phật tổ lại nói tiếp:

‘Có câu này ta muốn Phật bà hãy lưu tâm, vì ta đã nói rằng hắn sẽ thành đạt ở hậu vận và khi hắn bắt đầu ngoại tứ tuần. Định mệnh dành cho hắn sẽ trở thành kẻ đứng dưới một người mà đứng trên muôn vạn người!

Ấy cũng chính là chữ Tuyệt thứ 6 của hắn, Phật bà có biết rằng hắn sẽ là ai không?’;

Phật bà vội đáp:

‘Là Quân sư của Thiên tử’;

Phật tổ gật đầu:

‘Chính vậy, hắn sẽ là người luôn bên cạnh một người đứng đầu Thiên hạ. Nhưng đó không phải là điều đáng phải lưu tâm đối với Phật bà mà cái chính là khi hắn được hạ sinh thì ta và Phật bà tự thân thụ lễ và ta đã nhận hắn làm con bảo hộ.

Tự bấy đến giờ ta vẫn là người bảo hộ cho hắn và hắn vẫn là người của cả hai giới gồm Phật giới và Hạ giới’;

 Phật bà vội phân bua:

‘Vì thế, hắn sẽ không phải là Quân sư của Thiên tử mà hắn chính là Thiên tử vì chính Phật tổ mới là người đứng trên muôn vạn người?’;

Phật tổ lại gật đầu:

‘Đó mới chính là điều mà ta lo lắng bởi vì hắn tuy là kẻ thông tuệ tuyệt vời nhưng hắn cũng là kẻ có yếu điểm rất nguy hại là rất hay mềm lòng và rất dễ bị xu nịnh.

Nếu vậy, Phật bà cũng có thể thấu được những nguy hại cho bách tánh thiên hạ như thế nào rồi đó nếu mà hắn chính là Thiên tử.

Bởi vậy, ta không muốn hắn làm Thiên tử mà ta muốn hắn chỉ làm kẻ Phò tá của Thiên tử vì như thế thì hắn mới có đủ sáng suốt để giúp Thiên tử gây dựng nên một giang sơn xã tắc hùng cường và thái bình...’;

Phật bà vội thưa:

‘Nếu vậy, Đệ tử sẽ bảo hắn phải chuộc thân khỏi Phật giới khi hắn ngoài ba mươi lăm tuổi’;

Phật tổ mỉm cười và nói tiếp:

‘Đúng vậy, hắn phải chuộc thân khỏi Phật giới thì Định mệnh của hắn mới không còn liên quan đến Thượng giới và chỉ còn gắn bó với Trần gian, khi đó ngôi vị của hắn mới được tính là thứ hai sau Thiên tử của Trần gian.

Ngược lại, nếu hắn không chuộc thân thì Định mệnh của hắn được tính thứ hai sau ta và hắn sẽ trở thành Thiên tử của Trần gian.

Sở dĩ trước đây ta phải tự thân bảo hộ cho hắn là bởi vì hắn mang trong mình một sứ mệnh cao quí nên dễ bị nhiều kẻ làm hại và cũng vì hắn mang trên mình 7 chữ Tuyệt nên hắn sẽ gặp phải nhiều tai ương đại hoạ cho nên hắn cần phải được ta và Phật bà bảo bọc cẩn trọng.

Nhưng khi hắn đã trưởng thành thì hắn cũng tự biết lo được cho bản thân hắn nên ta và Phật bà không cần phải trực tiếp bảo mệnh cho hắn nữa mà chỉ cần hỗ trợ cho hắn khi mà hắn cần đến mà thôi’.

Phật bà đáp:

‘Dạ, Đệ tử đã hiểu’;

Nói rồi Phật bà cáo lui khỏi Phật Điện.


>>> Thiên cơ

>>> Ngọc Nữ
>>> Xa mẹ
>>> Cảm xúc đầu đời
>>> Trò chơi nguy hiểm
>>> Chữ tuyệt
>>> Hạn Mười ba tuổi
>>> Du hồn
>>> Hạ sơn
>>> Mưu cầu Sự nghiệp
>>> Đặc ân
>>> Trái cấm
>>> Ngày chia ly nghiệt ngã
>>> Sang trang
>>> Hình ngục
>>> Bị tống giam
>>> Trọng thương
>>> 
San yǒung (산영)
>>> Bảo mẫu
>>> Đại nạn
>>> Thiên la - Địa võng
>>> Ba lần cửa quan
>>> Bế quan
>>> Dự án
>>> Hậu vận
>>> 
San yǒng (산영)
>>> Thức dậy
>>> Cảm hóa
>>> Lời giã biệt
>>> Khi người đàn ông khóc
>>> Có em trong đời

>>> Vắng em

 

Tác giả bài viết: Dr Trần Phúc Ánh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết