Xa mẹ - Công ty TNHH Tam Hùng

Xa mẹ

Chủ nhật - 13/01/2013 16:52
Mẹ tôi phải vào Bệnh viện Trung ương Hà nội gần hai năm để điều trị những hậu quả chấn thương trong những năm chiến tranh.


            Trước ngày mẹ tôi đi viện, bố tôi vẫn chưa hết thời hạn công tác ở nước ngoài. Hồi đó, chúng tôi mới chỉ có cả thảy ba anh em, tôi và hai em gái, nhưng vì còn rất bé nên tôi cũng chẳng phát huy được vai trò làm anh của mình chút nào. Chúng tôi phải nhờ đến sự chăm nom của các cô Giáo sinh và các cô giáo trong trường.

Các cô Giáo sinh hàng ngày được phân công đến chăm sóc chúng tôi đều rất trẻ và cũng có nhiều cô rất xinh xắn. Vì thời đó, học hết Phổ thông Trung học theo Hệ mười năm nên các chị chỉ mới mười sáu tuổi, tôi thì mới lên năm nhưng là một đứa trẻ rất hiếu động và không hiểu tại sao lúc đó tôi đã cảm nhận được sắc đẹp của các chị và tôi ấp ủ trong lòng hình bóng của một cô Giáo sinh vừa mới vào trường rất hiền thục và rất đỗi xinh xắn.

Nói cho công bằng, có lẽ vì chị quá đẹp, đẹp đến nỗi mà một đứa trẻ mới lên năm như tôi cũng cảm nhận được vẻ đẹp của chị và đã khiến cho tôi thầm mong nhớ chị suốt cả quãng đời đã qua của tôi thì có thể hình dung được chi xinh đẹp đến nhường nào.

Hay là vì trong tiềm thức sâu xa của tôi đã nhận ra chị chính là Ngọc Nữ trước đây đã từng trông nom tôi trên Phật giới bởi ở chị không chỉ có cái vẻ đẹp phi phàm khiến cho bất kỳ ai cũng phải xao lòng mà ở chị còn có một dáng vẻ thân quen kỳ lạ cơ hồ như đã có một quãng thời gian từng sống cùng tôi trước đó rất lâu rồi...

Cho đến tận bây giờ, hơn ba mươi năm đã qua đi nhưng tôi vẫn không quên được hình bóng của chị và khó có thể định nghĩa được những cảm xúc về những kỷ niệm đẹp của ‘mối tình’ vụng dại của mình. Kể cũng lạ, mới tý tuổi đầu mà sao tôi đã có cảm giác rất lạ lùng mỗi khi được gặp chị và nhất là mỗi lần được chị ôm ấp và âu yếm.

Có lẽ vì lúc ấy trong tôi đã hình thành cùng lúc 2 nhân bản, một nhân bản ban sơ của tôi chính là một đứa trẻ dại khờ mới lên 5 tuổi giống như bao đứa trẻ bình thường khác chỉ cảm nhận được một tình cảm đơn thuần giữa con người và con người, còn một nhân bản kia chính là của Thiên Cơ từng có những mười một Tiền Kiếp xa xưa khiến cho tôi trở thành một kẻ già dặn trước tuổi vượt xa những đứa trẻ đồng niên thậm chí có thể vượt qua cả những người đã trưởng thành có thể cảm nhận được những tình cảm trai gái... Bởi vậy tôi luôn bị giằng xé bởi hai nhân bản với hai mức nhận thức hoàn toàn khác xa nhau lúc thì tôi là một đứa trẻ bình thường nhưng bỗng chốc tôi là một người đã trưởng thành với những cảm nhận sâu sắc về tình cảm trai gái và có kinh nghiệm trong tình trường.

Thật trớ trêu và khổ luỵ cho tôi biết nhường nào khi mà cuộc sống cứ tái diễn với tôi như một chuỗi ngày được định sẵn:

Hàng ngày chị đưa tôi đến trường và khi tan trường chị lại đến đón tôi ở cổng trường. Chị và tôi ríu rít như đôi chim non trên đường từ nhà đến trường và từ trường về nhà. Lúc về nhà chị và tôi lại quấn quít với nhau như hình với bóng suốt. Tôi quí mến chị đến mức mà chỉ có chị đưa tôi đến trường thì tôi mới chịu đi học và chỉ có chị đến đón tôi ở trường thì tôi mới về nhà, bằng không, tôi vẫn đứng đợi chị ở cổng trường...

Có một lần, chị bận việc không đến đón tôi và một chị khác đến đón tôi thay chị, tôi dỗi không chịu về. Cô giáo chủ nhiệm của tôi thấy vậy liền bảo cô cũng đi cùng đường nên tiện thể đưa tôi về nhà nhưng tôi dứt khoát không chịu về. Chị đến đón thay đành hậm hực trở về bảo với chị ấy phải đến đón tôi bằng được.

Chị còn rất trẻ, mới mười sáu tuổi, cái tuổi vẫn còn nhiều ngây thơ và vô tư trong trắng hay cười mà cũng hay khóc. Tôi vẫn nhớ rằng dạo đó, mỗi sáng sớm sau khi thức dậy và trước khi mặt trời lặn chị vẫn thường ngước mắt ngóng nhìn về phương Bắc, ở đó là quê nhà của chị, mắt chị hơi rớm lệ. Nỗi nhớ nhà và nhớ bố mẹ của một người con gái trẻ lần đầu xa nhà đã làm chị khóc. Bởi vậy, mỗi lần ở bên tôi, chị cũng cảm nhận được hơi ấm của một mái nhà...

Sau này khi lớn lên và lúc tôi vào đại học, lúc đó tôi cũng đã mười tám tuổi vừa là trang nam nhi lại vừa hơn chị những hai tuổi so với chị vào lúc đó nhưng cũng nhiều lần tôi phải khóc thầm vì nhớ nhà. Bấy giờ tôi mới cảm thông sâu sắc với tình cảnh của chị lúc đó.

Mặc dầu với nhận thức của một đứa trẻ trong tôi lúc ấy, những tâm tư của chị là của một cô gái mới lớn lần đầu tiên xa nhà khiến chị mủi lòng và buồn nhớ cha mẹ nhưng lúc ấy trong tiềm thức xa xôi của tôi có lẽ đã nhận ra chị là Ngọc Nữ và phải chăng trong tiềm thức của chị cũng bỗng chốc khiến chị nhận ra rằng chị vốn dĩ không phải là một cô gái thôn quê ở phương Bắc mà chị chính là Ngọc Nữ được giao sứ mệnh hạ phàm để trông nom và bảo bọc cho Thiên Cơ nên trong tâm thức của chị vừa khiến cho chị luyến nhớ những ngày tháng từng sống trên Phật giới vô ưu vô lo và một cảm giác khác đối nghịch vì tình cảnh của chị đang sống ở Trần gian khiến chị buồn lòng vì chị đã từng rất thiết tha muốn hạ phàm để có những ngày tháng trần tục với Thiên Cơ nhưng thương thay cho chị đã hạ phàm với cái tuổi lớn hơn Thiên Cơ rất nhiều nên giữa chị và Thiên Cơ không thể cho phép nảy sinh một quan hệ trai gái trần tục như chị đã từng mong ước và thời gian được sống với Thiên Cơ dưới Trần gian không được bao nhiêu nên sự trắc ẩn trong lòng chị càng khiến chị ngậm ngùi chua xót.

Ngày tháng thoi đưa, chẳng mấy mà chị sẽ phải chia tay với Thiên Cơ để quay trở về Phật giới không khỏi khiến cho chị chính là Ngọc Nữ phải xao lòng và trở nên mau nước mắt một cách lạ thường: Những lúc chị khóc là những lúc tôi thấy chị đẹp lạ thường, phải chăng cảm nhận về sắc đẹp của tôi quá nhẫn tâm bởi vì tôi chỉ thấy chị đẹp nhất mỗi khi nhìn thấy chị khóc!?

>>> Thiên cơ
>>> Giáng phàm
>>> Ngọc Nữ
>>> Cảm xúc đầu đời
>>> Trò chơi nguy hiểm
>>> Chữ tuyệt
>>> Hạn Mười ba tuổi
>>> Du hồn
>>> Hạ sơn
>>> Mưu cầu Sự nghiệp
>>> Đặc ân
>>> Trái cấm
>>> Ngày chia ly nghiệt ngã
>>> Sang trang
>>> Hình ngục
>>> Bị tống giam
>>> Trọng thương
>>> 
San yǒung (산영)
>>> Bảo mẫu
>>> Đại nạn
>>> Thiên la - Địa võng
>>> Ba lần cửa quan
>>> Bế quan
>>> Dự án
>>> Hậu vận
>>> 
San yǒng (산영)
>>> Thức dậy
>>> Cảm hóa
>>> Lời giã biệt
>>> Khi người đàn ông khóc
>>> Có em trong đời

>>> Vắng em

Tác giả bài viết: Dr Trần Phúc Ánh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết