Thiên cơ - Công ty TNHH Tam Hùng

Thiên cơ

Chủ nhật - 13/01/2013 16:24
Một sáng tinh sương, Phật bà Quan âm Bồ tát đang toạ thiền trong Am Tịnh Cô của Phật bà thì bỗng chốc đâu đó vẳng tới tiếng khóc ai oán của một hài nhi khiến cho Phật bà không sao tĩnh tâm để tiếp tục toạ thiền.

Phật bà đành quá bộ bước ra khỏi Am, trực chỉ theo hướng phát ra tiếng khóc mà hướng đến, đó là Hồ sen ngay trước Am Tịnh Cô của Phật bà. Kia rồi, Phật bà nhác thấy một cô vong hài nhi đang lởn vởn trên mặt hồ, Phật bà liền dùng cành liễu đón lấy rồi vội vã mang theo và đi tìm Đức Phật Tổ Như Lai trong Phật Điện.

Vừa thấy Phật bà bước vào Phật Tổ liền hỏi:

‘Phật bà muốn tái sinh cho một vong nhi đó phỏng?’

Phật bà kính cẩn tán phục trước sự linh đoán của Phật Tổ và đáp lại:

‘Dạ, Đệ tử muốn cho vong hồn này được quay trở lại trần gian để thân mẫu của nó vẫn tiếp tục được sinh hạ ra nó vì thân mẫu của nó từng được sinh ra trong một gia tộc nhiều đời có công đức lớn.

Đệ tử muốn vong hồn này được kíp tái đầu thai ngay chính kiếp này. Nếu để nó phải yểu mệnh thì thân mẫu của nó cũng có nguy cơ bị vong mạng theo nó vì hài nhi của nó cũng đã thành hình hài sắp đến ngày được sinh hạ’;

Phật Tổ xem kỹ cái vong hồn hài nhi và thất kinh nói rằng:

‘Hắn không phải là kẻ tầm thường đâu, Phật bà hãy trông cho rõ: Hắn vốn là người của Tiên giới, được người của Tiên giới cai quản mười một kiếp trước của hắn.

Tính đến kiếp này là kiếp thứ mười hai, không hiểu sao bỗng dưng hắn yểu mệnh và vong hồn của hắn lại đi lạc vào Phật giới của chúng ta!?’;

Phật bà lại đáp:

‘Bạch Phật Tổ, Đệ tử nghĩ rằng mặc dầu Tiên giới quản giáo rất nghiêm nhưng nay hắn đã đi lạc vào Phật giới thì âu cũng là vì hắn có duyên với Phật giới chúng ta!’;

Phật tổ lại nói:

‘Nhưng nếu Tiên giới biết được chúng ta đang tranh giành người của họ thì Tiên giới sẽ vì hắn mà khai chiến với Phật giới thì nguy to’;

Phật bà đáp lại:

‘Bạch Phật Tổ, có khi nào Tiên giới đã lơ đễnh việc cai quản hắn mà bỏ quên hắn không?’;

Phật tổ chau mày ngẫm nghĩ:

‘Cũng có thể, bởi vì theo lệ thường vạn vật đều trải qua bốn mươi chín kiếp tu luyện mà thành từ những kiếp sỏi đá – vô tri – vô sinh thành những giới hữu sinh... rồi trở thành kiếp con người. Con người là kiếp cuối cùng mà vạn vật có thể tu luyện được, rồi sau đó lại quay trở lại từ đầu.

Nếu đã có kẻ nào từng được làm người tới mười hai kiếp thì đó là kẻ siêu phàm nhất đỉnh’;

Phật tổ ngừng lại giây lát rồi lại tiếp tục:

‘Chỉ có những người tu luyện theo Phật hay là những người có ân đức lớn trong thiên hạ thì mới có thể lưu được kiếp người để đầu thai nhiều lần cho những kiếp sau’;

Nghe vậy, Phật bà liền thắc mắc:

‘Phật tổ đã nói vậy, chẳng lẽ hắn cũng đã có duyên với Phật giới từ nhiều kiếp trước?’;

Phật tổ giảng giải:

‘Không phải vậy, mà vì nhiều kiếp trước hắn từng là những học giả uyên bác của nhiều thiên kỷ trước.

Tiên giới biết được hắn là kẻ thông tuệ nhất mực nên đã đón hắn về Tiên giới sau mỗi lần hắn mãn kiếp và lại cho hạ giới thụ thai mỗi lần hắn đầu thai trở lại kiếp sau.

Cứ như vậy, suốt mười một kiếp trước hắn đã được Tiên giới cai quản sự đầu thai luân hồi của hắn’;

Phật bà vội vã chen ngang lời:

‘Nhưng lần này bỗng dưng hắn lại trở về Thượng giới mà chưa mãn kiếp, liệu hắn có còn vấn vương với Trần gian chăng?’;

Phật tổ mới tiếp tục:

‘Tuy rằng hắn đã trở thành người của Tiên giới từ rất lâu, nhưng cho đến nay nợ trần của hắn vẫn chưa dứt, hắn vẫn khao khát được xuống Trần gian để tìm một người tri duyên mà hắn đã hẹn từ nhiều kiếp trước.

Nhưng hẹn thì dễ mà gặp thì khó, bao nhiêu kiếp hắn xuống Trần gian đều làm học giả nên rất khó gặp người tri ân tri kỷ. Đến kiếp này là kiếp cuối cùng hắn được đầu thai vì hết kiếp này hắn sẽ phải quay về Tiên giới và trở thành Tiên nhân bất tử.

Ta đồ rằng vì cớ sự gì đó khiến hắn nhỡ độ còn bản thân hắn vẫn chưa muốn dứt Trần gian đâu’;

Phật bà vội giục giã Phật tổ:

‘Nếu vậy thì xin Phật tổ hãy cho phép Đệ tử được cho hắn tái đầu thai trở lại cho hết kiếp này’;

Phật tổ vội can lại:

‘Hẵng để ta suy nghĩ thêm đã, vì cớ gì mà lần này hắn lại lạc vào Phật giới của ta mà không trở về Tiên giới, tại sao không có ai đón hắn trở về trên Tiên giới?’;

Phật bà cố lý giải:

‘Có phải vì Tiên giới biết rằng chắc chắn hết kiếp này thì dù sớm dù muộn hắn cũng phải trở về Tiên giới thôi vì hắn đã trở thành bất tử nên không thể đầu thai được nữa.

Nếu hắn không trở về Tiên giới thì cũng không ai dám dung nạp hắn vì bất kỳ ai cũng biết hắn là người của Tiên giới thì không dám giữ hắn, có đúng vậy không thưa Phật tổ?’;

Phật tổ gật gù:

‘Đúng vậy, đó mới là điều mà ta cần phải suy tính cẩn trọng mới được vì nếu ta cho hắn tái kiếp không được sự đồng ý của Tiên giới là chúng ta tự chuốc lấy xích mích với họ.

Tuy vậy, cũng có một điểm để chúng ta tận dụng thời cơ: Vì hắn chưa hết kiếp này nhưng vì nhỡ độ nên Tiên giới vẫn chủ quan không để ý đến hắn những tưởng hắn vẫn đang ở Trần gian cho tới khi mãn kiếp thì ta có thể nhân cơ giúp hắn tái kiếp trở lại Trần gian cho hắn và đến khi mãn kiếp hắn có thể về Tiên giới hay lưu lại Cõi Phật thì tuỳ vào tâm của hắn, không ai ép được hắn vì hết kiếp này hắn cũng đã trở thành Tiên nhân bất tử’;

Phật bà lại thưa:

‘Nếu vậy, Đệ tử xin phép được đưa hắn hạ trần ngay’;

Phật tổ vội xua tay:

‘Chưa được, nếu đúng như lời ta nói thì ta hãy nhân cơ hội này để giáo hoá cho hắn giúp hắn có thể cảm giới được Phật Pháp thì sau này khi giáng phàm hắn có thể giúp ích cho loài người.

Nhược bằng hắn chỉ có sự thông tuệ mà không có Phật pháp phổ độ thì hắn dễ bị lắm kẻ có dã tâm lợi dụng hắn để làm muôn điều phi nghĩa’;

Phật bà vội ngắt lời:

‘Nhưng nếu để muộn thì thân mẫu hiện tại của hắn có thể không qua khỏi cơn nguy kịch vì hắn đã yểu mệnh từ trong bụng mẹ’;

Phật tổ lại tiếp:

‘Ta biết, vì thế, Phật bà hãy giữ lại cái thai nhi trong bụng thân mẫu của hắn để thân mẫu của hắn vẫn bình an vô sự và hình hài của hắn vẫn tiếp tục sinh trưởng trong bụng mẹ hắn chờ cho đến ngày sinh nở. Nhưng Linh hồn của hắn thì Phật bà hãy giữ lại bên cạnh để giáo hoá cho hắn trước khi cho hắn tái nhập thai nhi của hắn lúc hắn được sinh hạ’;

Phật bà kính cẩn cúi đầu lạy tạ:

‘Dạ, Đệ tử đã hiểu và xin được làm theo lời chỉ dạy của Phật tổ’.

Nói rồi Phật bà bái lạy Phật tổ và bước ra ngoài.

Trở về Am Tịnh Cô, Phật bà lấy bột sữa nhào thành hình nhân rồi thổi cái vong hồn hài nhi vào đó.

Tiếp đến, Phật bà lấy đôi mắt của con thỏ ngọc mà Phật bà rất đỗi yêu quí làm mắt cho nó, Phật bà lại lấy thính nhĩ của con rồng đá đang chầu bên cạnh bậc Hồ sen lắp cho hình nhân. Thế là vong hồn hài nhi đã có đủ thân hình như một hài nhi bình thường và hàng ngày nó quấn quít bên chân Phật bà như con đẻ của Phật bà.

Phật bà cũng đem hết lòng yêu thương của mình trao cho nó, hàng ngày Phật bà đem những điều giáo huấn của Phật pháp giáo phổ cho hài nhi.

Rồi một ngày Phật bà lại trở vào Phật Điện bái kiến Phật tổ, vừa trông thấy Phật bà, Phật tổ liền hỏi:

‘Phật bà muốn đặt tên cho hài nhi của Phật bà đấy ư?’;

Phật bà vội thưa:

‘Dạ, bẩm Phật tổ, Đệ tử muốn đặt cho hắn một cái tên nhưng vẫn băn khoăn mãi không biết nên đặt tên thế nào cho phải?’;

Phật tổ bấm quyết rồi nói:

‘Ta đồ rằng sau này hắn sẽ là kẻ nắm rõ nhiều Thiên cơ của Thiên giới và cũng là kẻ biết trước nhiều Thiên cơ của Hạ giới nên hãy đặt tên cho hắn là Thiên Cơ.

Hắn vừa là Thiên cơ của Thiên giới, vừa là Thiên cơ của Trần gian và cũng là Thiên Cơ của Phật bà!’;

Phật bà mỉm cười hàm kính và thưa lại:

‘Đệ tử đã hiểu và sẽ gọi hắn là Thiên Cơ’;

Thấm thoắt ngày tháng thoi đưa, Thiên Cơ cũng đã được Phật bà nuôi dạy cứng cáp trở thành một hài nhi láu lĩnh và nghịch ngợm. Mỗi lần Phật bà đi vắng, Thiên Cơ thường lẻn ra phía sau Am Tịnh Cô của Phật bà để vui đùa với lũ tiên đồng trong vườn trời rộng mênh mông, đuổi theo bầy chim của Thiên giới khiến chúng bay dáo dác khắp nơi.

Khi Phật bà quay trở về, Thiên cơ lại ngoan ngoãn quấn quít bên chân Phật bà lắng nghe Phật bà giảng giải Kinh Phật.

Và rồi cuộc sống của Cõi Phật cũng đã khiến Thiên Cơ không muốn trở về Hạ giới, không muốn xa rời Phật bà. Nhưng một hôm Phật bà nói với Thiên Cơ rằng:

‘Đã đến lúc con phải xuống Trần gian để về với thân mẫu của con và để được sinh hạ rồi đó!’;

Thiên Cơ giật mình khóc váng cả Am Tịnh Cô:


‘Con không muốn về Hạ giới đâu, ở đây con đã quen rồi, mẹ là mẹ của con, con không cần một người mẹ nào khác!’;

Phật bà dỗ dành:

‘Bậy nào, con phải trở về dưới đó, thân mẫu của con cũng là một người mẹ nhất mực thương yêu con và cũng là một người đức độ vô song. Con hãy trở về với thân mẫu của con để thân mẫu của con được hưởng vinh quy và hạnh phúc vì con sau này!’;

Thiên Cơ giận dỗi ném bừa bãi mọi thứ khiến lũ tiên đồng sợ hãi và lũ chim trời bay tán loạn.

Thiên Cơ nổi trận lôi đình dậm chân thình thịch khiến nước dưới Hồ sen cũng bắn tung toé và lũ cá dưới Hồ sen cũng sợ hãi quẫy nước loạn xạ.

Phật bà lại tiếp với những lời có cánh:

‘Nếu con quay về Hạ giới, ta cũng rất nhớ và thương con nhưng vì con hẵng còn nhiều duyên nợ với Trần gian nên không sớm thì muộn con vẫn phải trở về dưới đó.

Đã vậy thì con hãy sớm đi rồi sớm về với ta nếu sau này con muốn khi con đã mãn kiếp ở Trần gian, đừng nấn ná thêm chi cho ta thêm đau lòng!’.

Nói rồi Phật bà dắt tay Thiên Cơ đến cổng Thượng giới, từ trên chín tầng mây Thiên Cơ nhìn rõ ngôi nhà mà mình sẽ được sinh hạ ở Trần gian. Cảm giác chia ly đến gần khiến Thiên Cơ bùi ngùi và nghẹn ngào nhưng vẫn phải chấp nhận vì một sứ mệnh...

Phật bà vung cành liễu, Thiên cơ hoá dần thành một vầng quang chiếu xuống Trần gian trực chỉ thân mẫu sẽ sinh hạ Thiên Cơ sau này ở Trần gian.

Từ đó Thiên Cơ đã chính thức giáng phàm để lại trong lòng Phật bà một nỗi nhớ thương khôn cùng. Ngày ngày từ Am Tịnh Cô, Phật bà vẫn vén mây nhìn xuống Trần gian để dõi theo hình bóng của Thiên Cơ thương yêu  của mình đang lầm lũi trong kiếp sống trần ai.


>>> Giáng phàm
>>> Ngọc Nữ
>>> Xa mẹ
>>> Cảm xúc đầu đời
>>> Trò chơi nguy hiểm
>>> Chữ tuyệt
>>> Hạn Mười ba tuổi
>>> Du hồn
>>> Hạ sơn
>>> Mưu cầu Sự nghiệp
>>> Đặc ân
>>> Trái cấm
>>> Ngày chia ly nghiệt ngã
>>> Sang trang
>>> Hình ngục
>>> Bị tống giam
>>> Trọng thương
>>> 
San yǒung (산영)
>>> Bảo mẫu
>>> Đại nạn
>>> Thiên la - Địa võng
>>> Ba lần cửa quan
>>> Bế quan
>>> Dự án
>>> Hậu vận
>>> 
San yǒng (산영)
>>> Thức dậy
>>> Cảm hóa
>>> Lời giã biệt
>>> Khi người đàn ông khóc
>>> Có em trong đời

>>> Vắng em

Tác giả bài viết: Dr Trần Phúc Ánh

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá
Click để đánh giá bài viết